Tuyết mênh mang giục giã bình minh, giờ Dần một khắc, thái giám trong đình viện đã bắt đầu lục tục. Cung nữ ở điện Thanh Huy đứng dưới hiên chờ được nội điện triệu vào.
Đêm về, Thuần Thánh đế rất hiếm khi yêu cầu người hầu hạ, rèm buông biến nội điện thành cấm khu. Vị quân vương chí cao vô thượng này, kể từ sau khi lên ngôi lại càng trở nên khó đoán, thỉnh thoảng lúc tựa đầu chấp chính cũng có thể ngủ gật. Thế nhưng dù khép mắt, y vẫn là uy quyền tuyệt đối trên ngai vàng, không một quyết sách nào có thể thoát khỏi khứu giác của y. Đối với chúng triều thần mới vào đường tham chính, những khi Thuần Thánh đế chợp mắt mới là lúc bọn họ dám thở mạnh.
Nàng cung nữ nhỏ mới vào cực kỳ căng thẳng, hai tay bưng chậu run không ngừng. Nàng đã nghe qua những lời đồn đại về Thuần Thánh đế Thẩm Trạch Xuyên, thứ hung ác nhất của hoàng đế không phải dung mạo y, mà là đằng sau lưng y, có con chó sói Ly Bắc luôn luôn ngự trị.
“Nhị gia không thích ai làm ồn,” ma ma ghé tai vào mách nhỏ, “lát nữa cửa mở thì tay chân nhanh nhẹn lên, động tác khẽ khàng một chút.”
Nàng cung nữ nhỏ gật đầu, lí nhí vâng.
Mái lưu ly trong viện phủ tuyết, cành mai ghé vào ô cửa sổ trông rất lạc điệu. Nghe đâu là Nhị gia tự tay trang trí, ngày nào Hoàng thượng cũng phải thưởng thức, nên dù nó có cản đường cũng không ai dám ý kiến.
Đèn lồng các nơi đã thắp lên, lòng bàn tay nàng cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-tuu/803172/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.