Chương trước
Chương sau
Mưa nhỏ dần, Tiêu Trì Dã rút về cửa thành Đoan Châu. Thủ Bị Quân không ngừng tiếp đến dọn dẹp chiến trường, nước ở kênh hào đa tràn ra ngoài, đem đoạn cửa trước ngâm đến nát bét, vó ngựa lầy lội, tất cả mọi người đều bẩn.
Thẩm Trạch Xuyên đứng trước cổng thành, thấy Lãng Đào Tuyết Khâm đến phi đến gần. Tiêu Trì Dã ở trên lưng ngựa cúi người xuống, Thẩm Trạch Xuyên nâng cánh tay phải lên, cùng hắn chạm nhẹ một cái. Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên, không thu hồi cánh tay. Hắn trở tay nâng cằm Thẩm Trạch Xuyên lên, trong mưa, cúi xuống, cùng Thẩm Trạch Xuyên chạm trán.
Hai người đứng ở trong mưa.
Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt, nước mưa đọng trên lông mi của y rơi xuống mũi của Tiêu Trì Dã, y chậm rãi cười rộ lên, dần dần cười ra tiếng.
Kiều Thiên Nhai giục ngựa đến, đến nửa đường thì ghìm ngựa, nghiêng người nhìn Kỷ Cương, nói: “ Sư phụ đi đâu vậy?”
Kỷ Cương đứng ở cửa thành một lúc lâu, ném áo cừu trong tay cho Kiều Thiên Nhai, nhìn mưa rơi.
Kiều Thiên Nhai mặc áo cừu lên người, nói: “ Sư phụ, sau trận này Kỷ giá quyền lại nổi tiếng lần nữa, Kỷ lão cha dưới suốt vàng biết được, cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Kỷ Cương ngửa đầu nhìn trời, mưa rơi vào trong mắt. Thật lâu sau, ông nói: “ Năm nay Đoan Châu bội thu.”
Kiều Thiên Nhai cười cười.
Kỷ Cương chắp tay sau lưng, xoay người thở dài, không nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Ngươi nhanh chóng gọi đại phu đi.”
Giờ mẹo ngày hôm sau mưa mới dừng, ống trúc trong đình viện gõ “ leng keng” trên đá rêu xanh. Đinh Đào khoác áo, cùng Lịch Hùng canh giữ ở dưới hành lang, nhìn thầy thuốc vào vào ra ra.
Loading...

Lịch Hùng nói: “ Ta khát nước.”
Đinh Đào cầm sách, nhỏ giọng nói: “ Vậy ngươi đi uống nước đi, ta ở đây canh giữ cho ngươi.”
Lịch Hùng lộ vẻ mặt khó xử, hắn đứng ở hành lang, dùng sức lắc đâu, không chịu đi một mình.
Khổng Lĩnh ở bên trong vén rèm, dẫn đại phu vào, thần sắc nghiêm trọng. Phí Thịnh mới tỉnh ngủ, đến thay phiên trực, thấy người đi ra, lập tức tới đón, bảo thuộc hạ đưa đại phu đến phòng làm việc, hỏi Khổng Lĩnh: “ Tiên sinh, chủ tử thế nào rồi?”
Khổng Lĩnh lắc đầu, cùng hắn đi vào trong phòng, thấp giọng nói: “ Lát nữa đi vào, đừng làm ồn Phủ quân. Nhị gia đang rất lo lắng, đợi ở bên trong một đêm không ngủ.”
Phí Thịnh không dám nói nhiều, đi theo Khổng Lĩnh vào phòng, thấy mành trúc trong phòng buông, Tiêu Trì Dã đã cởi áo giáp đang ngồi xem đơn thuốc, đại phu vẫn chưa đi cẩn thận đứng ở đối diện nhị gia, khom người nhẹ giọng nói: “ …. ngày sau không thể cầm đao… hai ngón tay kia….”
Phí Thịnh nghe hết hai câu, liền cảm thấy không tốt. Lòng hắn trầm xuống, thấy sắc mặt Tiêu Trì Dã lạnh lùng, khiên cho mọi người hầu hạ trong phòng im như thóc.
“ Bên hông…..Cẳng chân….”
Còn thiếu chút nữa là bị Cáp Sâm chặt đứt tay phải.
Hôm qua Thẩm Trạch Xuyên trở về, người thì trông có vẻ vẫn ổn, đến khi rửa mặt, mới có thể nhìn ra sắc mặt trắng bệch. Hai ngón tay vốn đã sưng vù, khi đánh nhau với Cáp Sâm ở kênh hào, cào bùn, lại ngâm nước bẩn, cuối cùng phải dựa vào tay trái để cầm ngưỡng sơn tuyết, tay phải căn bản không động được. y không lên ngựa về thành, giả vờ như bình thản lãnh đạm, trên thực tế là miệng vết thương bên hông khi động thân sẽ bị xé rách, động tác lên ngựa đối với y mà nói thì quá khó khăn, chỉ có thể gồng lên chống đỡ, để Hoắc Lăng Vân dẫn ngựa.
Thần kinh căng chặt của Thẩm Trạch Xuyên được thả lỏng, dầm qua mưa cũng muốn tức giận. y tưởng mình chỉ ngu thôi, kỳ thật là nửa hôn mê. Khí thế rừng rực hôm qua đã bị đốt sạch, đến bây giờ cũng chưa trở về, ăn cái gì nôn cái ấy, màn thầu miễn cưỡng nhét vào bụng, sau khi nôn hết sách thì toàn nôn ra nước.
Mành buông xuống không để lộ bên trong, Tiêu Trì Dã đợi đại phu đi rồi, vén mành nhìn Lan Chu.
Tóc của Lan Chu trải ở trên chăn đệm, cả người cuộn tròn không dậy nổi, nằm nghiêng về phía chỗ không có vết thương. Lộ chút nửa mặt, khóe mắt nhếch lên cũng dẫn dụ giống như bình thường, giống như đang ngủ bình thường. Tiêu Trì Dã vuốt ve khóe mắt của y, y không nhúc nhích, chỉ cần Tiêu Trì Dã ở bên cạnh, y dám không phòng vệ giống như thế này. Y nhìn rất bé rất bé, bị thân ảnh của Tiêu Trì Dã bao phủ hoàn toàn.
Tiêu Trì Dã thấy rất khó thở, trong tim chỗ nào cũng đau. Hắn cúi người xuống, hôn lên tóc mai của Lan Chu, ngón tay nhẹ nhàng giống nhue vuốt ve lông của con thú nhỏ.
Đại phu của đình viện đến đến rồi lại đi đi, Phủ quân uống một bát thuốc, đến giờ Tỵ Thẩm Trạch Xuyên lại nôn ra. Kỷ Cương nhìn không ổn, đưa đại phu tiếp tục đến xem. Người chật ních ngoài sảnh. Sự vui sướng còn sống sót sau vụ tấn công còn chưa hết, quý phủ đã bị bao phủ bởi mây đen.
Giờ thân quân báo của giao chiến địa đến, cùng quân báo của Biên Quận chồng chất ở một chỗ, đều giục Tiêu Trì Dã xem. Tiêu Trì Dã không dám rời Thẩm Trạch Xuyên, đưa toàn bộ đến phòng làm việc, nhân lúc uống nước thì đứng ở phòng làm việc, vừa nghe nhóm thầy thuốc mồm năm miệng mười kê thuốc, vừa xem quân báo.
Đinh Đào không dám làm loạn ở đây, nắm ống tay áo của Lịch Hùng, nói: “ Dưới hành lang có nước, ta rót cho ngươi một cốc.”
Lịch Hùng không hề nhúc nhích, hắn xoa mũi, phiền muộn mà gật đầu.
Đinh Đào không được Lịch Hùng, buồn bực nói: “ Sao ngươi không đi?”
Lịch Hùng không lên tiếng, hắn nhìn người đi qua cửa, Phí Thịnh dẫn đại phu mới đế xem, trong nháy mắt đã đi qua hành lang, xốc mành đi vào, trong phòng còn Khổng Lĩnh thủ ở bên ngoài chờ đại phu.

Đại phu mới đến có bộ dạng đoan chính, nghe khẩu âm là người Phàn Châu: “ Sức khỏe của Phủ quân, giầm mưa không được, nôn ra như vậy, thuốc đương nhiên là không thể hấp thụ được,” hắn xốc tay áo lên, tiếp theo bảo dược đồng đi theo mình mở hòm thuốc ra, lấy ra túi kim, đưa cho Cao Trọng Hùng đứng ở bên cạnh nhìn, “Ta sẽ châm vài cây kim.”
Khổng Lĩnh đứng lên, nói: “ Trước tiên không vội, chờ Nhị gia đến rồi quyết định.”
Đại phu bày ra tay, nói tiếp: “Cứu người như cứu hoả, thời gian không thể chậm trễ. Hay là vầy đi, các ngươi nhanh chóng phái người giục Nhị gia lại đây, ta sẽ chuẩn bị tốt những thứ này.”
Cao Trọng Hùng liền lên tiếng đáp lời, đi ra ngoài, đi tới cửa thì phát hiện Lịch Hùng chặn cửa.
Đại phu cúi người, nhấc lên mành lên một chút, đi vào phòng trong, miệng còn tại dặn dò dược đồng: “Xách hòm thuốc vào ——”
Trong nháy mắt Phí Thịnh cảm thấy có cái gì đó ở cái túi châm dược đồng cầm, hắn đột nhiên cầm chuôi đao, quát: “ Dừng bước!”
Nhưng dược đồng kia mặc kệ, trong túi châm hiện ra ánh mắt nhọn. Phí Thịnh có thể tránh, nhưng không thể chốn được nhóm tiên sinh, hắn chỉ có thể rút đao ra đỡ, tiếng vũ khí va chạm vào nhau đến tai Khổng Lĩnh.
Cái bàn ở gian ngoài “ loảng xoảng” lật úp, Khổng Lĩnh đứng không vững, khi ngã ở trên thảm thì duỗi tay, hô: “ Người đâu, mau đến.”
Đại phu đã nhảy vào phòng trong, màn trúc rũ xuống, chặn tầm mắt mọi người. Phí Thịnh cả kinh mồ hôi lạnh tuôn ra, mới ra bước đến một lát, đã bị dược đồng ném ghế ngăn cản.
Nguy rồi!
Phí Thịnh thật thanh nói: “ Bảo vệ Phủ quân!”
Cận vệ phá đứng dưới hành lang phá cửa sổ vào không kịp, Cao Trọng Hùng đột nhiên bị đánh trở mình trên đất, chỉ thấy Lịch Hùng phi như bay, la lên xông vào phòng, hung dữ nhém đại phu xuống đất. Hai người đụng vào chân trước của giường, mành ngủ kinh động. Kim thép ở ngón tay của đại phu nhắm thẳng vào hai mắt của Lịch Hùng, Lịch Hùng dùng tay chế trụ, một bên thì đập đầu đại phu về đất.
Đại phu choáng váng đến hoa mắt, lật tay ôm lấy cổ Lịch Hùng, vặn người đem Lịch Hùng trở mình trên mặt đất, kẹp ở cổ Lịch Hùng. Hai người vật lộn làm đổ cái bàn thấp trong phòng, ấm trà đổ xuống dưới, nước trà nóng rát bắn lên mặt Lịch Hùng. Lịch Hùng thở gấp, đấm vào mặt đối phương, kết quả đánh khoảng không.
Đại phu nhấn đầu Lịch Hùng, sườn mặt của Lịch Hùng ép ở trên mảnh vỡ, bị đâm đến máu tràn trề, hắn hô: “ Xà, xà!”
Đại phu giơ lên kim thép, nhưng đột nhiên lưng trầm xuống, cả người trực tiếp bị ném ra ngoài, lăn trên đất. Hắn ôm nửa mặt, dùng tiếng Biên Sa nói cái gì đó, nhanh chóng mò kim thép bị rơi, Tiêu Trì Dã bỗng nhiên kéo áo thằn lằn, cứ thế mà đập trên mặt đất.
Gian ngoài chỉ nghe thấy tiếng trầm được “ bụm bụm”, rồi không nghe thấy gì nữa.
Nhóm cận vệ nhấn cổ dược đồng, Phí Thịnh còn chưa thở ổn định, màn trúc đã bị đụng cho hoảng loạn, đại phu đầu đầy máu lăn trên thảm ra ngoài, đã không còn thở nữa.
Tiêu Trì Dã mặt lạnh lùng nghiêm nghị, kìm chế lửa giận, lạnh giọng nói: “ Từ đình viện đến cửa phủ, mười bước một người canh giữ chặt chẽ cho ta. Ai dây rưa? Tự nhìn cút xéo.”
Trong ngoài đình viện lập tức quỳ xuống.
Cận vệ đầy phủ, thể nhưng lại để cho đối phương hiên ngang vào trong phòng. Phí Thịnh mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng, đầu đập trên đất, một câu cũng không dám nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.