Chương trước
Chương sau
Khuých Đô đã hết mưa, Thích Trúc Âm nên quay trở về. Cô ở cửa cung nghênh đón Hoa Hương Y, xe ngựa ngay bên cạnh, nhưng cô mang theo Tru Cưu, nói với Hoa Hương Y: “Cùng nhau đi đi..”
Hoa Hương Y thấy sợi kim tuyến năm châu bị đứt của Thích Trúc Âm còn đang rũ xuống, dính trên tóc của cô, như vốn dĩ là vậy, nhìn không ta sự chật vật của Đại soái — nếu không chút ý đến vết xanh tím trên khuôn mặt.
Thích Vỹ nâng tay ý bảo xe ngựa đi theo phía sau mình, chờ khi Thích Trúc Âm và Hoa Hương Y đi xa một chút, hắn mới không xa không gần theo sát.
Lúc này trên đường gió thổi nhè nhẹ, đám người tấp nập nhốn nháo, không khí hỗn tạp mùi mồ hôi và mùi thức ăn chiên nấu, hoa xuân đằng xa xa nổ rộ giống như che đi lớp dầu mỡ, làm Thích Trúc Âm cảm giác rất buồn bực.
“Ngươi không ăn không?” Thích Trúc Âm đi ngang qua sạp kẹo đường bên phố, hỏi Hoa Hương Y.
Sạp này ngay bên đường, người đến xe đi, xung quanh rất nhiều bụi. Hoa Hương Y là hòn ngọc quý của hoa gia, trước khi đến Khuých Đô rất ít khi được ra ngoài, ở trong viện đã quen được nuông chiều. Cô nhìn về phía Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm từ trong tay áo lấy ra mấy đồng tiền, thấy Hoa Hương Y khẽ giật mình lên một chút, trong tiếng ong ong xung quanh thỏa mãn mà nói: “ Ta có tiền.”
Trên phố không được sáng lắm, nhưng nụ cười lộ trên môi xanh tím, cùng với đèn lồng sau lưng của Thích Trúc Âm chỉ trong một thoáng liền lần lượt sáng lên. Cô tựa như cô gái mười tám mười chín tuổi, chạy ra ngoài chơi, chuyện gì cũng chưa từng để trong lòng, chỉ nghĩ đến xiên kẹo đường này.
Hoa Hương Y nắm chặt khăn tay, giơ ngón tay lên, chỉ vào trong đó nói: “ Ta cũng muốn.”
Loading...
Cô nói câu này mà ngượng ngùng, sự hào hứng rất nhỏ giấu đôi mắt, đây là chuyện mà cô chưa từng làm qua, cũng chưa từng có cơ hội để làm.
Thích Trúc Âm ném đồng tiền cho người bán rong, sau đó đưa xiên kẹo đường cho Hoa Hương Y. Cô không quan tâm chuyện mình không có tiền, dù sao cô cũng chưa bao giờ có, tiền trong tay cô không giữ được lâu.
Hoa Hương Y cẩn thận cầm xiên kẹo đường, đứng dưới ánh đèn, bất động thanh sắc ngắm nhìn. Cô từng cách người hầu, lén nhấc mảnh rèm he hé mà lén nhìn kẹo đường. Trong cung có kẹo, trước kia Thái hậu thường xuyên bảo Lưu tương cô cô làm cho cô.
Thích Trúc Âm dùng ngón tay sờ sờ qua vết xanh tím trên mặt, cô cách vào cái bóng, nghiêng người soi bóng mình trên lu nước.
Thích Trúc Âm là dòng dõi quý tộc, nhưng hoa hương ý luôn cảm thấy không giống, cô thoải mái cởi mở như là du khách dạo chơi. Hoa Hương Y ở Khải Đông đợi nửa năm, chưa từng thấu Thích Trúc Âm tức giận, giống như sẽ không có chuyện gì đáng để Thích Trúc Âm tức giận.
“ Đại soái thường xuyện đến đây sao?” Hoa Hương Y hỏi.
“ Mấy kẻ lưu manh dám vung tiền đều ở đây, ta đến đây mười phần đều là vay tiền.” Thích Trúc Âm nói xong tháo trâm châu trên tóc xuống, có chút tiếc nói, “ Năm châu này là phần thưởng của triều đình, ta vẫn không dám bán, sớm biết sẽ bị đứt ở trong cung, thì bán lâu rồi.”
Hoa Hương Y nói: “ Thôn trang trong nhà….”
Thích Trúc Âm không đợi Hoa Hương Y nói xong, nói: “ Hôm nay ta muốn nói với ngươi, về sau cửa hành thôn trang trong nhà đều do ngươi trông coi, la thuê hay bán đều do ngươi làm chủ,” cô trịnh trọng quay người, nhìn Hoa Hương Y, “ Chúng ta thẳng thắn nói chuyện.”
Thích Trúc Âm không đến quán trà nói chuyện, cô thích đường phố, đứng ở đấy chính là thái độ của cô, cô không sợ hãi ánh mắt của bất kỳ kẻ nào.
“ Chuyện kho lúa tám thành phải cảm tạ ngươi,” Thích Trúc Âm hơi hơi hành lễ, mái tóc dài xõa sau lưng, cô lại đứng thẳng dậy. “ bằng không lần này nguy hiểm.”
Hoa Hương Y nghiêng người không nhận lễ, nói: “ Công này của Thừa Chi.”
Thích Trúc Âm nhìn cô, nói: “ Phan Lận không nói với ta, ta chỉ cảm ơn ngươi.”
Hoa Hương Y bị Thích Trúc Âm nhìn mà xiên kẹo cũng muốn tan ra.
“ Nhưng ta cũng nói thẳng, ngươi nó cho ta biết chuyện kho lúa tám thành, là muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì vậy?” Thích Trúc Âm nói thẳng, kỳ thực không nhớ được sự khóe léo của chuyện này.
Hoa Tam tiểu thư này cũng quá là lỳ quái.

Thích Trúc Âm trằn trọc, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận hoa hương vì sao lại tiết lộ chuyện kho lúa tám thành cho mình, nếu trong cung không có cô đề cập đến, vậy thì trận này còn chưa phân rõ thắng bại.
Hoa Hương Y cong chiếc cổ trắng nõn, trong tiếng người ồn ào nhìn xiên kẹo đường, cô nói: “ Đại soái không cần giúp ta làm gì, Đại soái…. đánh Biên Sa là được.”
Thích Trúc Âm nhìn chăm chăm Hoa Hương Y, bỗng nhiên chống đầu gối, quay đầu nhìn biểu cảm của Hoa Hương Y, buồn bực nói: “ Cứ vậy thôi à?’
Hoa Hương Y bị Thích Trúc Âm làm cho hoảng sợ, tư thế này so với lần trước Thích Trúc Âm vén khăn voan là giống nhau, đều trực tiếp bổ nhào tới trước mặt, không để Hoa Hương Y có cơ hội chuẩn bị.
“ Ngươi ở Khuých Đô giúp Diêu Ôn Ngọc chạy trốn…” Thích Trúc Âm giống như tỉnh ra, thấy hoa hương có chút thơm thơm, mang mùi hương trong dự đoán của cô, kết quả như đi vào cõi tiên vậy, chờ đến khi phục hồi tinh thần, phát hiện Hoa Hương Y còn cầm xiên kẹo đang ngưng thần đợi cô nói tiếp.
“…. lại nói cho ta chuyện kho lúa,” Thích Trúc Âm giấu đi chuyện vừa mới lạc vào cõi tiên, “ là bởi vì gả cho cha ta sao?”
Hoa Hương Y nói: “ Người cứu Nguyên Trác là Thừa Chi.”
Thích Trúc Âm lắc đầu, chắc chắn mà nói: “ là ngươi.”
Hoa Hương Y mấy lần đem công lao giao cho người khác, cô giống như không thể thừa nhận, cái ngăn trở kia chính yêu thương của Thái hậu. Ánh chiều tà trên phố bị nuốt chửng, đèn lồng phát sáng giống như sao trên trời rơi xuống. Mùi dầu mỡ chiên xào tan ra một ít, đường phố vẫn oi bức như cũ, Hoa Hương Y lúc này không ăn nhập gì cả.
“Từ năm Hàm Đức, cô thường đề cập cho ta nghe, thường xuyên nhất là vụ xuân hằng năm,” Hoa Hương Y buông xiên kẹo xuống, dáng vẻ đùa nghịch không còn, cô nói, “ kỳ thực sổ sách tám thành kia, ta tính càng ngày càng rõ. Năm Hàm Đức ta từng khuyên cô thả Giang Thanh Sơn, nhưng họ cho là Giang Thanh Sơn trù tính mười ba thành là đủ rồi. Năm ấy người Trung Bắc chết đói khắp nơi, vài năm sau, lương thực của sáu châu bị tám thành bỏ mặc làm phá hỏng sự sống, người chết đói rất nhiều,” cô nhẹ nhàng mà ngẩng đầu, “ Người bị chết đói so với bị người Biên Sa giết càng nhiều hơn.”
Hoa Hương Y ở trong cung, cô mặc gấm vóc, ăn những đồ ăn ngon, ngủ trên tơ lụa, mà một chỗ khác của ngoài bức tường đổ còn đang lam lũ, tranh giành đồ ăn, ngủ đường lạnh. Cô cùng Thái hậu đứng ở lầu tây nhìn về phía xa xa, sự giả dối của phồng thịnh hưng vinh che mắt cô, nhưng cô rất nhanh cảm thấy được những người này không muốn thu tay lại. Hải Lương Nghi tự vẫn trên Minh Lý Đường, nhưng Thái hậu chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi.
Hoa Hương Y nói: “ Ta muốn cô đừng lại.”
Dân chúng chính là dòng sông chở thuyền, đây là nền tảng, Thái hậu còn muốn dựa vào tám đại doanh trấn áo lời đồn đại, đó là nghịch thiên. Giang sơn hưng thịnh hay diệt vong vốn dĩ không treo trên người Quân vương, thiên hạ chính là muốn một đế vương hiểu có một tấm lòng thấu hiểu cảm thông thế gian.
“ Ta bị giam trong khuê các, năng lực có hạn, bất kể là đối vơi Nguyên Trác hay là Thừa Chi, chuyện có thể làm đều là bé nhỏ không đáng kể,” Hoa Hương Y nói đến đây, thong thả đáp lại lễ của Thích Trúc Âm, “ Đại soái tung hoành Khải Đông, rong tuổi nơi sa trường, nếu có thể đánh lui mười hai bộ Biên Sa, thì chính là công đức vô lượng, bởi vậy, ta muốn Đại soái còn sống ra khỏi Khuých Đô.”
Thích Trúc Âm bị hành lễ này, giống như mới nhận ra Hoa Hương Y là ai.
“ Ngươi là cô nương tốt,” Thích Trúc Âm tạm dừng một chút, “ Ta nên lấy chiến công để báo đáp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.