Thương tiến tửu, Chương 196: Lão già Ngày kế dùng xong bữa sáng, Tiêu Trì Dã mặc trọng giáp vào, hắn muốn tới bãi săn Bắc Nguyên. Mấy ngày nay Thẩm Trạch Xuyên đều ngủ ít, mãi tận đêm qua mới được giấc ngủ ngon, lúc y đứng dưới hiên tiễn người đi còn có vẻ hơi biếng nhác. Hôm nay tuyết đã thôi rơi, ánh nắng chiếu đình viện lấp lánh. Tiêu Trì Dã đỡ Mãnh, quay đầu định nói với Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn thấy y uể oải đứng trước cửa, trên mặt hoàn toàn chẳng vui gì. “Khi nào quay về thế?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi. Tiêu Trì Dã giải hết xích chân cho Mãnh, Mãnh liền muốn nhào tới người Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã nhấn giữ nó lại, nói: “Sẽ cố gắng sớm nhất có thể, có việc thì bảo người đi gọi ta nhé.” Thẩm Trạch Xuyên cũng bị ánh nắng chiếu sáng long lanh, y tránh ánh nắng, đúng lúc này lại híp đôi mắt ngậm tình gọi hắn: “A —— Dã.” Tiêu Trì Dã làm vẻ muốn hôn tên xấu xa này, Thẩm Trạch Xuyên sợ giật thót một cái. Tiêu Trì Dã ỷ vào chiều cao, giơ cánh tay chống lên khung cửa, Thẩm Trạch Xuyên lùi bước thì hắn lại kéo về. Mành cửa vướng vào sau gáy mà Tiêu Trì Dã cũng lười gạt xuống. Thẩm Trạch Xuyên bị hôn mất rồi. Thần Dương nghĩ ngợi việc sắp phải về Biên Bác doanh sắp xếp sự vụ vận chuyển, không để ý động tĩnh bên kia. Cốt Tân thoáng nhìn tấm mành kia, chẳng thấy người đâu nữa. Hắn lột bao tay của mình, nói: “Phủ quân và chủ tử…” Cốt Tân không tìm được từ thích hợp, chỉ có thể nhìn phía Thần Dương, dùng ánh mắt ám chỉ. Thần Dương biết Cốt Tân bị chuyện tối qua Thẩm Trạch Xuyên nghị sự tại phòng chính tác động tới, hắn bèn khép sách lại, cũng nhìn một lát mới bảo: “Sau chuyện vương gia, chủ tử đánh ở nơi giao chiến rất vất vả, nhìn thì không đáng lo, chỉ sợ là trong lòng ngài ấy cũng như vết thương trên lưng, còn đang kết vảy… gắn bó keo sơn là chuyện tốt.” Sau đêm đó rất nhiều người đều muốn quan tâm Tiêu Trì Dã, bọn họ tránh né tuyết lớn hết mức có thể, cẩn thận chú ý từng li tới Tiêu Trì Dã, cứ như là Tiêu Trì Dã đã mất đi sức mạnh, thành một bình hoa dễ vỡ vậy. Thẩm Trạch Xuyên thì ngược lại, y không dành bất kỳ ngôn từ an ủi Tiêu Trì Dã, nhưng ánh mắt của y đều đang biểu đạt sự ỷ lại, dường như chỉ cần rời khỏi Tiêu Trì Dã nửa bước là sẽ ngại trời lạnh, sẽ trách thuốc đắng. Thẩm Trạch Xuyên muốn tiết lộ một ý tứ khác phía sau sự ỷ lại vô cùng này, đó chính là Tiêu Trì Dã mạnh lắm. Tiêu Trì Dã không cần bị coi như đồ sứ, hắn là sắt, là thép, còn là núi Hồng Nhạn của Thẩm Trạch Xuyên nữa. Tiêu Trì Dã cũng đáp lại như thế đấy. Loading...
*** Trước khi nghị sự Thẩm Trạch Xuyên bảo Phí Thịnh gọi Cao Trọng Hùng, Cao Trọng Hùng đứng trước thư phòng chờ Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đến miễn cho hắn khỏi hành lễ, nói: “Tối qua ta cho người đo vóc dáng ngươi rồi, mấy ngày nữa quần áo mùa đông sẽ tới phủ. Giờ trời đang lạnh, lửa than trong phòng ngươi còn không?” Trước kia Cao Trọng Hùng là phụ tá của Hàn Cận, đến Tì Châu biết rõ mình sẽ không được Thẩm Trạch Xuyên trọng dụng cho nên mới đi con đường cúi mình kia. Diêu Ôn Ngọc có lòng tiến cử hắn, hắn mới có thể có được công việc ở nha môn, nhưng Thẩm Trạch Xuyên rất ít đàm luận cùng hắn, điều này làm Cao Trọng Hùng hơi hoảng loạn. Cao Trọng Hùng vừa căng thẳng là sẽ túa mồ hôi, còn thêm tật hơi nói lắp, đây đều là di chứng do trước đây ở Đan thành bị người ta châm chọc ác quá. Hắn hấp tấp lau chùi mồ hôi hột, cằm cũng sắp chọc phải ngực rồi, nói lí nhí: “Phủ quân dạy phải, Phủ quân, Phủ quân…” Phụ tá trong phòng đều đã vào chỗ, Khổng Lĩnh đứng dưới hiên đợi Thẩm Trạch Xuyên vào, Cao Trọng Hùng tự biết mình miệng vụng, trong lòng lại càng sốt ruột hơn, đầu đầy mồ hôi muốn nói cho hết câu. Thẩm Trạch Xuyên nhớ lại một năm trước khi Cao Trọng Hùng quỳ dưới trận mưa to trách mắng thiến đảng là khí thế hăng cỡ nào, vì vậy y nghiêm túc nghe hắn nói xong rồi bảo: “Bây giờ ngươi chưa lập gia đình, lương tháng trong nha môn mà không đủ thì cứ việc nói với trong phủ.” Cao Trọng Hùng vốn cho là Thẩm Trạch Xuyên chán ghét hắn, chỉ vì có Diêu Ôn Ngọc nên mới không tiện mở lời, không nghĩ rằng hôm nay Thẩm Trạch Xuyên lại ôn hoà như vậy, cảm xúc trong hắn bỗng bấp bênh, nức nở nói: “Ta được Phủ quân thương tình, có việc làm trong nha môn, được phát bổng lộc mỗi tháng đúng hạn, sao, sao có thể lại lấy từ trong phủ được.” Thẩm Trạch Xuyên càng ôn hoà hơn, y nói: “Ngươi cũng là tiên sinh trong phủ ta, không nên mãi tự xem nhẹ mình như thế.” Cao Trọng Hùng lau nước mắt mà lòng đan xen biết bao cảm xúc, Thẩm Trạch Xuyên vừa chịu dùng hắn, còn chịu tôn trọng hắn, người ta nói kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, hắn thật sự tình nguyện theo Thẩm Trạch Xuyên rồi. Giờ khắc này hắn còn muốn nói thêm vài lời cảm kích, Thẩm Trạch Xuyên đã giơ tay ý dừng, ra hiệu hắn theo cùng vào trong thư phòng. *** Lần này Tì Châu xuất binh tới Phàn Châu vốn còn định mượn tướng, nhưng Thẩm Trạch Xuyên thấy Dực vương bị dân chúng oán giận đã lâu, nội bộ Phàn Châu chẳng có gì ra hồn cho nên chưa mượn tướng của thiết kỵ Ly Bắc mà phái Chỉ huy sứ thủ bị quân Tì Châu là Doãn Xương. Trước án Trung Bác binh bại Doãn Xương này là tướng lĩnh trong thủ bị quân Tì Châu, sau khi Chỉ huy sứ chết trận lão được Chu Quế đề bạt thăng chức, lúc Thẩm Trạch Xuyên chưa đến Tì Châu, Doãn Xương vẫn luôn là Chỉ huy sứ duy nhất. Người này xấp xỉ tuổi Kỷ Cương, thích uống rượu, để râu quai nón, cuộc đời này ghét tắm rửa nhất cho nên trông lôi thôi kinh khủng, ở cạnh Kiều Thiên Nhai lại xem như là hợp ý nhau, lúc Kiều Thiên Nhai còn chưa kiêng rượu, hai người thường cùng uống rượu. Khổng Lĩnh tỏ vẻ do dự, hắn nói: “Doãn Xương đã cao tuổi rồi, lại cách sa trường mấy năm, cho lão xuất chiến sợ rằng khó đảm nhiệm được.” Lần này Chu Quế lại không phụ họa, nói: “Lão tướng tự có ưu thế của lão tướng, Phủ quân chịu phái lão xuất binh, lão nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.” “Ngoại trừ Doãn Xương, ” Thẩm Trạch Xuyên nói ngoài dự đoán của mọi người, “lần này xuất binh Phàn Châu, Phí Thịnh cũng phải đi theo.” Tay áo rộng của Diêu Ôn Ngọc động đậy, dưới đó ấp một con mèo, y phủ tay lên, nói: “Hiện tại đường cái thông rồi, quân lương có thể cung ứng từ hai tuyến Tì Châu và Trà Châu, đến Phàn Châu chỉ cần thời gian một ngày thôi.” “Không sai, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt nan quạt ngang trên đầu gối, nhìn mọi người, “bây giờ thời gian cấp bách, hai châu Phàn, Đăng là tình thế bắt buộc với chúng ta, trận này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.” Mọi người bên dưới cùng hô “Phải”, xong bắt đầu chụm đầu ghé tai, thương nghị chuyện đến lúc đó nên sắp xếp chỗ trống nha môn hai châu Phàn, Đăng như thế nào. *** Doãn Xương tuân lệnh xuất binh, Phí Thịnh mang theo bốn mươi Cẩm y vệ đi theo. Trước khi xuất hành Phí Thịnh mới gặp Doãn Xương, vị chỉ huy này tóc còn trắng hơn cả Kỷ Cương, vóc người không cao, mũi toàn là bã rượu đỏ hồng hồng. Phí Thịnh hành lễ với Doãn Xương trước ngựa, Doãn Xương như còn chưa tỉnh rượu, lầm bầm một tiếng: “Dậy đi.” Phí Thịnh đã đặc biệt đi lấy rượu ngon từ chỗ Kiều Thiên Nhai tới biếu Doãn Xương. Doãn Xương mở ra ngửi ngửi, hô “Ngon” một tiếng vang dội, chấn động đến nỗi Phí Thịnh dắt ngựa không vững. Phí Thịnh thấy Doãn Xương định uống ngay giờ liền vội vàng vươn tay cản lại, cười xoà nói: “Doãn lão từ từ đã, rượu này mạnh lắm, uống say thì khó đi đường, đợi chúng ta chiến thắng trở về, ta lại mời lão ngài cùng say một trận mới thôi!” Doãn Xương hích hích mũi giống như đang khát rượu cực kỳ, thừa lúc Phí Thịnh nói đã liên tục dốc mấy ngụm rồi. Lão uống xong cả người khoan khoái, mũi lại càng đỏ hơn, liên tục hà khí nóng, nặng nề vỗ bả vai Phí Thịnh, nói lớn: “Tiểu tử ngươi không phải lo, ta tung hoành Trung Bác hơn mười năm rồi, nhắm mắt cũng dò được đường! Rượu này là càng uống càng tỉnh, lên đường phải lên tinh thần!” Phí Thịnh tính tuổi của Doãn Xương, cảm thấy nếu không phải trận này đi đánh Phàn Châu, hắn đã muốn phủi mông đi ngay lập tức —— lão già này nào giống người biết đánh nhau! Trong lòng hắn nghĩ như thế, ngoài miệng lại cười nói: “Hay lắm, chuyến này ta nghe lão ngài chỉ huy hết.” Hắn dẫn ngựa cho Doãn Xương, nói, “Ta dìu lão ngài lên ngựa nhé?” Doãn Xương buộc túi rượu bên hông, vỗ vỗ, cười khà khà với Phí Thịnh, nói: “Ngươi nhìn cho kỹ này, tự ta —— “
“Ấy, ” Phí Thịnh nhìn cái chân đạp yên ngựa của Doãn Xương trượt mất bèn lanh lẹ đỡ lão già này, vội vã nhắc nhở, “ngài lên cho vững đã!” Phí Thịnh đỡ Doãn Xương, phát hiện hai chân ông lão này tráng kiện, ghìm nặng vô cùng. Hắn nâng Doãn Xương lên ngựa, cảm thấy ông lão đây chỉ có mỗi thế này, không chắc có đi được thật hay không. Xong rồi cũng chẳng mấy chốc, Doãn Xương lại buồn ngủ trên ngựa, mấy lần xém trượt khỏi lưng ngựa, toàn phải để Phí Thịnh sai người trông chằm chằm. Tì Châu cách Phàn Châu không xa, lộ trình đi chỉ hai ngày như vậy, Phí Thịnh đi mà cứ lo lắng đề phòng suốt, chỉ sợ còn chưa tới Phàn Châu mà chủ tướng đã tự té chết rồi. Cả đường hết hồn may mà không nguy hiểm, cuối cùng cũng đã tới được nơi, dựng trại xong, Phí Thịnh chờ Doãn Xương sắp xếp quân vụ tấn công thành, ai ngờ ông lão này lại lăn vào lều gục đầu ngủ quay, nháy mắt cái đã ngáy như sấm, ồn cỡ nào cũng không có tỉnh. Phí Thịnh đứng ngoài lều nhìn bốn phía, thủ bị quân Tì Châu đều là lính mới, đến cả đội ngũ tuần đêm Doãn Xương cũng không bố trí, bọn họ cứ như kẻ ngốc lượn lờ khắp nơi, chẳng có một chút khí thế nào. Mẹ kiếp thế thì đánh cái gì. Phí Thịnh gắt một cái, lập tức muốn viết thư cho Thẩm Trạch Xuyên. Về chuyện tuần đêm Cẩm y vệ chỉ có thể tự đứng ra làm giúp, Phí Thịnh trông doanh đến tận bình minh, mắt cũng đỏ cả lên, nhìn Doãn Xương với tinh thần sung mãn đi ra khỏi lều, mặt hắn đã đông cứng nhưng vẫn cố nặn một nụ cười. “Ngủ ngon nhỉ Doãn lão, ” Phí Thịnh xoa xoa tay chân, “ông xem khi nào thì chúng ta tấn công thành?” Doãn Xương ngồi xuống, dốc rượu trong túi, chỉ uống hai chén nhỏ, nói: “Không vội không vội.” Phí Thịnh nhận lệnh phải tốc chiến tốc thắng, hắn nói: “Mấy hôm nay không gió không tuyết, bỏ lỡ thì sẽ không dễ đánh nữa.” Doãn Xương hớp ngụm rượu, nhìn về phương hướng Phàn Châu, chép miệng râu mép rung rung, lão nói: “Sao ngươi gấp thế? Ta thấy vẫn chưa phải lúc đâu.” Phí Thịnh đoán ông lão này đang sợ chiến, trong hồ sơ vụ án của Cẩm y vệ không có tên Doãn Xương này. Lúc Phí Thịnh đang làm nghe ghi đã xem hồ sơ vụ án của Tì Châu rồi, trước án binh bại Doãn Xương cũng không có công lao, lão có thể lên tới Chỉ huy sứ toàn là bởi tướng lĩnh của thủ bị quân Tì Châu đã chết sạch, lại gặp đúng người quen tốt bụng là Chu Quế, dựa theo tư lịch mà leo lên thôi. Thậm chí sau khi lên Chỉ huy sứ Doãn Xương cũng không mang tới cảm giác tồn tại nào. Lúc Chu Quế cùng Khổng Lĩnh khai khẩn đất hoang thì lão đang uống rượu, lúc thổ phỉ Lạc Sơn do Lôi Thường Minh cầm đầu năm lần bảy lượt quấy rối Tì Châu lão vẫn đang uống rượu, coi như thủ bị quân Tì Châu được dựng lại rồi, lão cũng chỉ như đồ trang trí, căn bản chẳng có tác dụng gì. Lần này Thẩm Trạch Xuyên sai Doãn Xương xuất chiến là vì quả thực Tì Châu không có tướng, cũng là vì Phàn Châu dễ đánh, không có gì khó cả. Thủ bị quân Tì Châu cần có một cơ hội đứng dậy, đây chính là cơ hội tốt, không cần chủ tướng mạnh cỡ nào, cứ có thể thuận theo tự nhiên đánh chiếm là được rồi. Phí Thịnh tính toán trong lòng, thấy Doãn Xương ngồi đối diện giãy cái ủng ra bắt đầu gãi chân. Hắn đang định nói gì đó thì bỗng bị mùi chân của lão già này xộc lên làm hết đường mở miệng. Hắn vội vàng đứng dậy, chắp tay ôm quyền với Doãn Xương xong bỏ chạy đi thông khí ngay rồi. Doãn Xương ngọ nguậy các ngón chân, gẩy mấy kẽ chân sạch sẽ. Lão đã không tắm gần hai tháng trời, giờ cơ thể đã bốc mùi không chịu nổi, cứ ôm chân thế rồi càu nhàu mãi. *** Hải Nhật Cổ ở thao trường Bắc Nguyên, Thẩm Trạch Xuyên giữ bọ cạp ở đây. Bọn hắn vừa mới bắt đầu chung đụng với thủ bị quân Tì Châu nên không dễ dàng, luôn bị ăn chửi. Sau đó Cẩm y vệ đứng giữa điều hòa mới trấn cho hai bên không động tay động chân được. Hải Nhật Cổ vừa lau chùi xong, trời lạnh thế này mà hắn vẫn để trần rửa ráy, lúc đang đi từ bên giếng về thì thấy cửa doanh mở rộng ra. Trọng giáp nặng nề đen kịt kéo tới, bùn lầy ẩn dưới tuyết mỏng bị đạp cho toé loạn, lúc đi qua Hải Nhật Cổ cũng hắt trọn lên cả thân hắn. Hắn mắng nhỏ một câu, chùi mặt mình, thấy con ngựa dẫn đầu kia quay lại, đang nhìn thẳng vào hắn. Hải Nhật Cổ nhận ra Lãng Đào Tuyết Khâm, hắn giơ chậu gỗ trên tay lên, chân thành nói: “Xin chào, nhị gia.” Tiêu Trì Dã được tròng dưới lớp trọng giáp, đến đôi mắt cũng không lộ ra. Vóc người quá cao to của hắn trên lưng ngựa tạo cảm giác cực kỳ áp bức, bởi vì Lãng Đào Tuyết Khâm không ngừng tới gần, Hải Nhật Cổ không thể không ngẩng đầu nhìn hắn. “Phủ quân nói phải giữ ta lại, ” Hải Nhật Cổ còn lê giày vải, hắn quét mắt tới thiết kỵ Ly Bắc xung quanh đang nhìn mình chòng chọc, xong lại nhìn Tiêu Trì Dã, “… ta cảm thấy y nói rất đúng.” “Hôm nay ta cho ngươi ngựa, ” Giọng Tiêu Trì Dã trầm thấp, “mang binh của ngươi lên giáo trường.” Hải Nhật Cổ biết rõ Tiêu Trì Dã muốn làm gì, mấy ngày gần đây hắn đều ở nơi này huấn luyện với thiết kỵ Ly Bắc. Hắn thả chậu gỗ xuống, đi giày vải xong xuôi, nói: “Ta còn có thể mang chuỳ sắt của ta… mời ngươi thử trận hình mới của chúng ta.” Lãng Đào Tuyết Khâm phì phò khí nóng, tuấn mã mặc trọng giáp lại áp sát thêm, bức Hải Nhật Cổ lùi về sau. Tiêu Trì Dã hỏi: “Trận hình mới?” Hải Nhật Cổ lui về sau một bước, lập tức thành thực khai báo: “Ta học được từ một ông lão ở đó, ” Hắn chỉ ngón tay vào mũi, “một lão già có cái mũi đỏ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]