Bình minh sắc trời mới lộ rõ. Thẩm Trạch Xuyên dùng điểm tâm rồi cùng Khổng Lĩnh lên xe đi tới tiệm son phấn lần trước. Tại tiền đường vẫn làm ăn như thường lệ, hậu viện do Kiều Thiên Nhai cùng Phí Thịnh đứng quản lý, Cẩm y vệ trông coi trong ngoài kín kẽ. Giờ tỵ hai khắc, cỗ kiệu của La Mục mới đến. Hôm nay hắn mặc đại bào cổ áo lệch màu đỏ thẫm, trang phục bình thường. Chưởng quỹ lanh lợi, nhìn thấy theo sau La Mục có mấy người hầu lạ mặt liền giương giọng nói: “Trời đang nóng nực, đứng bên ngoài khó chịu lắm, đưa mấy ca vào trong phòng nghỉ chân dùng trà đi.” Mấy người hầu nhìn nhau, lường trước La Mục chạy không thoát nổi mới theo người giúp việc vào trong phòng. Bọn họ vào tới phòng lại khăng khăng treo mành lên, như vậy có thể nhìn chằm chằm cửa lớn tiền đường mỗi giây mỗi khắc. Người giúp việc đi theo La Mục, dâng khăn mời La Mục lau tay. La Mục lau như thường xong mới nhìn hàng hóa chất trên tủ. Chưởng quỹ cũng tươi cười ngước lên nói: “Lần trước đại nhân đến, chúng tiểu nhân chưa chuẩn bị đầy đủ hàng, lần này thì sớm chuẩn bị rồi, còn có chút đồ ngọc mới mang phía đông đến, đều ở phía sau cả, xin mời ngài!” La Mục dường như do dự, hắn nhìn nhóm người hầu. Chưởng quỹ nói tiếp: “Đây chỉ cách bước trước bước sau thôi, không tốn nhiều thì giờ của ngài đâu. Có chút hàng hiếm thấy, không dễ đem ra phía trước cho ngài chọn, chỉ nhìn qua loa thì không thoả đáng.” La Mục miễn cưỡng gật đầu, cùng chưởng quỹ đi về hậu viện. Kiều Thiên Nhai tự mình vén mành, La Mục luôn miệng nói tạ ơn, cúi người tiến vào, trước tiên hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên. Xong lễ nghi lại nhìn về phía Khổng Lĩnh, thấy thần sắc hai người bọn họ thoải mái mới ngồi xuống. Thẩm Trạch Xuyên thấy La Mục hôm nay mặc trang phục văn nhân, hẳn là trước khi ra cửa đã tỉ mỉ chọn y phục cùng giày, sau khi vào cửa tuy rằng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng chỉ cần trò chuyện sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía Khổng Lĩnh. Khổng Lĩnh vừa mở miệng, ánh mắt hắn liền chuyên chú. “Mấy ngày nay Thái Vực đã gắng sức đả kích tiểu bang phái, thế nhưng lão vẫn có chừng mực, biết đạo lý môi hở răng lạnh, cũng sợ mình làm quá thì sau này bị cô lập hoàn toàn, cho nên vừa đả kích tiểu bang phái vừa dùng biện pháp ‘cứu trợ lương thực giá rẻ’ cực lực lôi kéo các hậu bối còn lại.” Bởi vì Thẩm Trạch Xuyên ở đây, La Mục đã rất khắc chế ánh mắt mình, hắn nói, “Biện pháp này chính là để càng tiện bán lương thực cho các bang phái không phá rối bên dưới hơn.” Loading... Khổng Lĩnh hỏi: “Đó là bao nhiêu?” La Mục đáp: “Một lượng năm đấu.” Khổng Lĩnh mỉm cười, nói: “Giá tiền này cũng không thấp lắm, cái gọi là ‘lương thực rẻ’ cùng lắm là bây giờ lão kiếm được ít hơn so với bên ngoài một chút thôi. Thái Vực trước đây trọng nghĩa khinh tài, không đặt vàng bạc phàm tục ở trong mắt, bây giờ tuổi tác cao lên lại hẹp hòi như vậy.” Giá tiền này không chỉ không thể là gọi “lương thực rẻ”, còn phải gọi là “lương thực đắt”. Bây giờ giá gạo Trà Châu là một lượng bạc hai đấu gạo, Khuất Đô là một lượng bạc hai tạ gạo. Thái Vực kiếm được lời kếch sù, còn là món lời bức thường dân bách tính sắp chết. Giờ khắc này để mua lòng người, lão cũng chỉ đổi thành một lượng bạc năm đấu gạo, có thể thấy lão quả thực yêu tiền, không nỡ hạ giá quá nhiều. Thẩm Trạch Xuyên gạt bọt trà, nói: “Thái Vực cũng là cưỡi hổ khó xuống, hiện giờ ở trong ngoài thành đều đang oán giận giá gạo quá cao rồi. Nếu lão vì lấy lòng tiểu thổ phỉ mà hạ xuống quá nhiều, dân chúng sẽ càng hận lão hơn, lão đương nhiên không dám.” “Không chỉ Trà Châu, Phàn Châu cũng đang trong cảnh dân chúng phẫn nộ.” La Mục hiểu rõ chuyện làm ăn của Thái Vực nhất, “Đầu năm nay Lôi Thường Minh chẳng biết vì sao cắt đứt liên hệ với Nhan thị rồi. Nhan Hà Như không giúp đỡ thổ phỉ Lạc Sơn nữa, nên bọn chúng mới muốn đi công chiếm Tì Châu, cướp kho lúa Tì Châu, nguyên nhân trong đó cũng bởi mua không nổi lương thực của Thái Vực.” “Trước tiên để Thái Vực bán mấy ngày đi, ” Thẩm Trạch Xuyên cầm quạt qua, chống lên mặt bàn khẽ gõ gõ, “bất luận là một lượng hai đấu, hay là một lượng năm đấu, gia đình bình thường và tiểu thổ phỉ đều không đủ khả năng. Thái Vực bất đắt dĩ khai ân, đương nhiên là hi vọng người phía dưới nghe lời mình, đừng tiếp tục đối nghịch với lão nữa, nhưng tư thái của lão lại không đủ thấp, việc này sẽ chỉ phản tác dụng thôi.” “Đừng nói gia đình bình thường, ” Khổng Lĩnh thở dài nói, “dù là quan lại dựa theo triều đình phát lương tháng cũng mua không nổi. Chúng ta trên đường tới đây thấy bên ngoài Trà Châu khắp nơi đều ra phố bán thân, con cái cả nhà đều bị bán đi, họ đang mong mỏi có thể còn con đường sống.” “Bây giờ người không còn đáng giá, bọn họ bán trẻ con đều là bán tháo cả.” La Mục đã sớm nghe thấy những chuyện này rồi, “Huống hồ hiện nay, Trung Bác nào còn có người chịu bỏ tiền mua người? Chỉ có kỹ viện Phàn Châu là chịu thu nhận, từ người hoàn lương bán đi thành kẻ tiện tịch, ngay cả một đấu gạo còn chẳng đổi nổi.” Thẩm Trạch Xuyên chưa tỏ tường tình huống của Phàn Châu lắm, liền hỏi: “Phàn Châu ăn cơm còn khó khăn, lấy tiền đâu ra mở kỹ viện?” La Mục trả lời: “Cũng là thổ phỉ, chuyên môn bán da thịt cho thổ phỉ Lạc Sơn và Đăng Châu, giá cả cực kỳ thấp, chút ít lời lãi này cũng để tú bà kỹ viện nuốt hết.” Khổng Lĩnh thấy kỳ quái hỏi: “Vậy bọn hắn mua nhiều người thế về để bán, dù gì cũng cần nuôi mà? Cũng là mua lương thực từ chỗ Thái Vực sao?” La Mục lắc đầu, nói: “Người còn tiện hơn chó, cho ăn đều là nước vo gạo cỏ dại, đói sắp chết rồi vẫn có thể lại đến mua tiếp, dù sao giá cả cũng hợp lý, các bên đều không chịu thiệt.” Khổng Lĩnh thẫn thờ ngồi xuống, mặt dần lộ vẻ thống khổ, hắn nói: “Trung Bác rơi vào hoàn cảnh này, triều đình chỉ cần chịu phụ một tay thôi cũng không đến nỗi biến thành như vậy, ta sớm đã nói Hoa Tư Khiêm kia…” Trong cổ họng hắn mắc kẹt tên Thẩm Vệ. La Mục cảm được trong lòng, sợ Khổng Lĩnh nói ra lời không dễ nghe lưu lại ung nhọt trong lòng Thẩm Trạch Xuyên, liền nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Theo Đồng tri dự định, kế tiếp phải làm cái gì?” Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nếu không phải Thẩm Vệ rụt rè bất chiến, Trung Bác đã không bị thua đến triệt để như vậy. Thành Phong tiên sinh tâm lo muôn dân, ta kính trọng hơn cả, có những lời không cần cấm kỵ.” Thẩm Trạch Xuyên thành khẩn như vậy, La Mục trái lại trở nên ngượng ngùng. Tâm trạng Khổng Lĩnh chìm xuống, gần đây hắn vừa theo Thẩm Trạch Xuyên, vừa tránh Thẩm Trạch Xuyên. Hắn là người thông minh, chịu theo Chu Quế là bởi vì biết rõ cách Chu Quế làm người, nhưng đối với Thẩm Trạch Xuyên vẫn cứ có chút kiêng kỵ, nguyên nhân sâu nhất trong đó chính là hắn cảm thấy theo Thẩm Trạch Xuyên rất nguy hiểm. Chủ tử mà nhìn không thấu là khó hầu hạ nhất, càng gió êm sóng lặng càng khiến người ta như đối mặt vực sâu. Khổng Lĩnh có thể đứng cùng hàng, nhưng hắn không tình nguyện giúp đỡ Thẩm Trạch Xuyên như giúp đỡ Chu Quế. Thẩm Trạch Xuyên chuyến này đã nhiều lần ám chỉ, Khổng Lĩnh đều làm như không thấy, giả vờ khờ dại. Giờ khắc này thấy Thẩm Trạch Xuyên không chỉ không tức giận, còn bắc thang cho mình bước xuống, trong lòng càng thêm kinh hoảng. Thẩm Trạch Xuyên thấy thần sắc Khổng Lĩnh biến đổi, ngón tay thon dài khẽ xoay quạt, y ngưng chốc lát mới nói: “Áp chế tin tức Tì Châu đến đây bán lương thực thêm mấy ngày đi, đợi đến khi bọn thổ phỉ đặc biệt muốn kiếm lợi ích cho chính mình, không chịu bị Thái Vực bài bố nữa thì lại thả ra. Lúc đó xe dự bị lương thực không cần vào thành, ở ngoài thành mở lều cháo, nói cho lưu dân rằng Tì Châu tới dùng giá cả bình thường bán lương thực.” La Mục thăm dò hỏi: “Nếu như họ đều không có tiền thì sao?” Thẩm Trạch Xuyên nở nụ cười, nhìn về phía La Mục: “Đây không phải là thủ bị quân và hộ khai khẩn tương lai của Trà Châu sao? Bình dân bách tính không có tiền, tiền đó đã bị đại nhân ngươi cùng Thái Vực lấy không ít rồi, huống hồ nếu hạ được Thái Vực, gia sản của lão hơn nửa là rơi vào trong tay đại nhân. Dùng những bạc này để làm ăn cùng Tì Châu, đổi lấy lòng dân, lại có thể giải quyết phiền não sau này của đại nhân. Cho đến hôm nay, ta vẫn phải nhắc nhở đại nhân một câu, Tì Châu là tới làm ăn, không phải thắt lưng buộc bụng mình đến tiếp tế cho người khác đâu.” Trán La Mục túa mồ hôi, dùng khăn hơi lau chùi, gật đầu nói: “Đây là đương nhiên, đây là đương nhiên…” * * * Lần này Thẩm Trạch Xuyên về viện, không đi cùng Khổng Lĩnh. Kiều Thiên Nhai ngồi ở trước đầu xe ngựa, hắn mang nón rộng vành, gối lên hai tay, cách mành nói: “Chủ tử không cần hắn nữa à?” Thẩm Trạch Xuyên không chịu được nóng, im lặng nhắm mắt khẽ chợp một giấc, nghe tiếng rao hàng dọc đường một hồi mới nói: “Rắn mềm đều đã làm rồi, hắn vẫn quyết tâm không chịu.” Giữa răng Kiều Thiên Nhai ngậm cỏ non, hắn nói: “Dễ hiểu mà, trước giờ hắn mấy lần giấu lưỡi đao thu móng vuốt trước mặt ngươi, chính là sợ bị cưỡng cầu. Ban đầu hắn học xong rồi ra khỏi viện, không theo Chu Quế, La Mục vào làm quan vì muốn làm một kẻ bạch y. Kiểu người như hắn ấy, trời sinh là mưu sĩ, ngạo khí duy nhất chính là có thể tự mình lựa chọn tiền đồ.” Thẩm Trạch Xuyên hơi hé mắt, y nói: “Thẩm Lan Chu ta cũng không phải thiếu hắn thì không được.” Thẩm Trạch Xuyên cũng không phải muốn cưỡng cầu, nhưng y thiếu người quá rồi. Trước kia y cũng cho là Khổng Lĩnh cùng Chu Quế chính là an bài tốt nhất, hai người này đặt cùng nhau có thể yên ổn một phương, ít nhất yên ổn Tì Châu thì không thành vấn đề. Thế nhưng hiện tại, bên người Thẩm Trạch Xuyên không đủ người bày mưu tính kế, thứ y thiếu không phải là một đôi mắt hay một đôi tay, mà là một mưu sĩ có thể hiệp trợ y trù tính toàn cục. Khổng Lĩnh tại Trung Bác khá có tài danh, hắn vừa là đồng môn với Chu Quế, lại là đồng môn với La Mục, chỉ riêng nói chuyện tư tình, hắn có thể thay Thẩm Trạch Xuyên thống hiệp rất nhiều chuyện của hai châu. Cũng giống như lần này, hắn có thể trực tiếp đưa danh thiếp đến nhà thăm hỏi. Lúc hắn còn đảm nhiệm làm mưu sĩ cho Đàm Thai long, trong quân thành Đôn Châu đã dựng nên tầng tầng giao thiệp, những người này chỉ cần không chết, tương lai đều có thể dùng tới. Hơn nữa, lúc Lôi Kinh Trập thiết kế lừa gạt bọn họ, Thẩm Trạch Xuyên không vừa ý Khổng Lĩnh bởi vì Khổng Lĩnh quá mức dễ lừa, thế nhưng một câu nói của Khổng Lĩnh ở trước thành Tì Châu kia lại khiến cho Thẩm Trạch Xuyên chú ý. Mãi đến tận lần này trước khi đi, Khổng Lĩnh nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến khiến Thẩm Trạch Xuyên triệt để có ý nghĩ muốn thu nạp người. Nhưng Khổng Lĩnh lại không muốn đổi chủ ý. Thẩm Trạch Xuyên còn quá trẻ, y không chỉ có thân thế trớ trêu, y còn do Tề Huệ Liên dạy dỗ. Tề Huệ Liên từng ba nổi ba chìm ở Khuất Đô, đảm nhiệm người đứng đầu đông cung mấy năm, người thầy như vậy sẽ dạy dỗ ra học sinh thế nào? Tề Huệ Liên là đế sư, Khổng Lĩnh căn bản không dám nghĩ tiếp chuyện về sau. Mấu chốt nhất chính là, hắn sợ Thẩm Trạch Xuyên, không có cách nào giao phó tín nhiệm lên Thẩm Trạch Xuyên được. Thẩm Trạch Xuyên trong mắt Khổng Lĩnh, là người lạnh bạc bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ qua tư tình. Hôm nay nếu như đổi lại Chu Quế, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy với La Mục. Thẩm Trạch Xuyên phiền muộn ngẩng đầu lên, nhìn màn xe vì xóc nảy mà lay động. Một tia nắng lấp loé qua khe hở, chạm vào đầu gối y, tạo thành quầng sáng trên sắc trắng. Sau khi Tề Huệ Liên chết, Thẩm Trạch Xuyên chỉ mặc đồ trắng. Từ đầu đến cuối y không hề hỏi Kiều Thiên Nhai rằng sau khi y rời đi, Hàn Thừa đặt thi thể tiên sinh ở nơi nào. Đau khóc thống khổ của y đêm đó chỉ lưu lại trong lòng bàn tay Tiêu Trì Dã. Thế nhưng những cái tên Tiết Tu Trác, Hàn Thừa, thái hậu, ngay cả tường thành Khuất Đô bị nhuộm đỏ trong màn mưa như trút nước, đều khắc sâu trong lòng Thẩm Trạch Xuyên. Y phải đứng vững, y cần mưu sĩ. Thẩm Trạch Xuyên thầm nói. Một mưu sĩ có thể đứng ngang hàng với Tiết Tu Trác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]