Chu Quế dựa theo nguyên lời của Tiêu Trì Dã, xếp một bàn món ăn thường ngày trong đình viện mình. Lúc Thẩm Trạch Xuyên vào đình viện phát hiện tuy nơi này bố trí đơn giản vẫn rất khác biệt, thân cận tự nhiên, không có trang trí vàng ngọc. Chu Quế đón Tiêu Trì Dã, dẫn Tiêu Trì Dã vào chỗ ngồi. Trời đang tháng sáu, chếch bên bàn nhỏ còn có dòng suối nhỏ thanh lạnh quấn quanh, cành rủ lướt nước, mát mẻ khoái hoạt. Chu Quế không sai người khác hầu hạ, chỉ có Khổng Lĩnh đứng ở bên rót rượu cho bọn họ. Tiêu Trì Dã lau sạch tay, nhìn rượu trong chén dần được rót đầy, nói: “Chu đại nhân thật có lòng, còn chuẩn bị cả rượu ‘Mã Thượng Hành¹’ của Ly Bắc. Ta xa nhà nhiều năm, đã rất lâu không uống rồi.” ¹Mã Thượng Hành nghĩa là ‘lập tức lênđường’ Rượu này là rượu lương thực trong thiết kỵ Ly Bắc, vừa nóng vừa mạnh, giữa trời băng đất tuyết mùa đông chỉ uống vài ngụm nhỏ là thân thể đã ấm lên ngay. Nó sở dĩ tên “Mã Thượng Hành” là bởi vì hơn ba mươi năm trước, Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc trong đêm tân hôn nhận được quân báo Biên Sa nhập cảnh, ông không kịp cởi bỏ hôn phục đã xoay thân lên ngựa, phải ra trận giết địch. Trước khi lên đường, Ly Bắc vương phi cũng mặc hôn phục giống vậy đề bình rót rượu, cùng Tiêu Phương Húc ngồi trên ngựa uống một chén rượu giao bôi. Việc này là cảnh thường nơi biên thùy, chỉ là dựa vào tên tuổi của Ly Bắc vương nên khiến người ta không nhịn được than thở, từ đây “Một năm ba trăm sáu mươi ngày, hầu như mang giáo lập tức đi ①” chính là khắc hoạ của thiết kỵ Ly Bắc. Tác giả có lời muốn nói: ①: ( Mã Thượng Tố) ThíchKế Quang Mều: thuộc bài thơ triều nhà Minh, miêu tả cuộc đời tòng quân khẩn trương vội vã của các tướng sĩ, luôn luôn phải trong tư thế sẵn sàng mang giáo lập tức lênđường Chu Quế thấy vẻ mặt Tiêu Trì Dã trầm tĩnh thì cũng đỡ lo lắng, nói: “Chúng ta gần đường lương thực Đông Bắc, tháng trước vận chuyển quân lương, trong quân đưa nhiều vò rượu qua đây lắm. Ta nghĩ Hầu gia sắp về quê hương rồi, Tì Châu không có vật gì quý để chiêu đãi, cũng chỉ có thể mượn hoa hiến phật thôi.” Tiêu Trì Dã cười rộ lên, nói: “Sơn hào rau dại mới có phong vị, bàn đồ ăn này càng thấy được chân tâm hơn mâm ngọc món quý của Khuất Đô. Đại nhân không cần khiêm tốn, việc trù bị quân lương phức tạp, Tì Châu có thể trong mấy ngày ngắn ngủi đóng xong hết thảy đều nhờ sự giúp đỡ hết lòng của đại nhân, đây là ta nên kính đại nhân.” Chu Quế không dám ngồi nhận, liền vội vàng đứng lên, hai tay nâng rượu, cùng Tiêu Trì Dã uống một chén. Hắn uống xong rượu mới ngồi xuống, nói: “Thiết kỵ Ly Bắc ở tiền tuyến đánh trận cùng bộ Hãn Xà, quân lương là thứ cấp bách liên quan đến thành bại, đó là việc nằm trong phận sự của ta, nào đáng để Hầu gia nói cảm tạ? Thực sự ta không dám nhận.” Loading...
“Tuy rằng năm ngoái Tì Châu được mùa, nhưng đầu xuân liên tục tiếp tế Đoan Châu và Ly Bắc đều từ lương thực của bách tính Tì Châu mà ra cả, vì việc này, ta cũng nên cám ơn ngươi.” Tiêu Trì Dã nói rồi giơ tay, hơi chặn động tác rót rượu của Khổng Lĩnh, nói, “Nếu là tiệc kín cơm nhà thì không cần giữ lễ tiết, vị tiên sinh này cũng ngồi xuống đi.” Khổng Lĩnh phản ứng rất nhanh, hắn hành lễ ngay rồi cũng ngồi xuống. “Tiên sinh là người ở đâu?” Thẩm Trạch Xuyên ngậm cười hỏi hắn. Suy nghĩ của Khổng Lĩnh xoay chuyển càng nhanh, hắn thấy Tiêu Trì Dã bắt đầu dùng bữa rồi thì biết tối nay chủ người đàm luận chính là vị Thẩm Đồng tri này. Hắn cúi đầu đáp: “Tiên sinh thì không dám, chỉ là một dân làng sơn dã thôi. Ta là người Đăng Châu.” “Đăng Châu có nhân tài xuất hiện lớp lớp, không biết tiên sinh xưng hô thế nào?” “Ta là Khổng Lĩnh, tên tự là Thành Phong.” Khổng Lĩnh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Đàm Đài Hổ trong Cấm quân chính là đệ đệ ruột của Đàm Đài Long bạn chí cốt ta.” “Tha hương gặp được bạn cũ, ” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, cười với Tiêu Trì Dã, “Sách An, bữa nào gọi lão Hổ gặp gỡ Thành Phong tiên sinh đi, thời loạn tương phùng không dễ đâu.” Y gọi Tiêu Trì Dã là Sách An, xưng hô này cũng đủ để cho Khổng Lĩnh đánh giá vị di tử² của Thẩm Vệ này một lần nữa. Lúc Thẩm Trạch Xuyên tiến vào Tì Châu không đáng chú ý, hoặc nói là còn lâu mới bắt mắt bằng vẻ ngoài của y. Khổng Lĩnh biết y là Thẩm Trạch Xuyên, Thiên Sâm đế tự mình phá lệ đề bạt Cẩm y vệ Đồng tri, thế nhưng rời khỏi Khuất Đô, Thẩm Trạch Xuyên liền mất đi căn cơ có thể rung chuyển trời đất —— trong mắt Khổng Lĩnh, y không có binh, cũng không có người, y chỉ là một kẻ lệ thuộc vào Tiêu Trì Dã liều mạng đến đây, nhưng mà lệ thuộc thôi thì không thể cùng Tiêu Trì Dã đứng ngang hàng, gọi thẳng tên tự của hắn. ¹di tử: đứa con còn lại Tiêu Trì Dã tự rót rượu, nói: “Ngươi quyết định là được rồi.” Chu Quế liếc Khổng Lĩnh một cái, lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Khổng Lĩnh đứng dậy chúc rượu, nói: “Ngưỡng mộ đại danh Đồng tri đã lâu…” “Tiên sinh khách khí rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “mời tiên sinh ngồi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.” Khổng Lĩnh nói: “Ta là tạp lưu bút thiếp dưới trướng đại nhân, nào có thể nghị sự cùng Đồng tri? Ta nhận được chén rượu, có thể ngồi đây lắng nghe chỉ điểm cũng đã là phúc khí nửa cuộc đời rồi.” Khóe môi Thẩm Trạch Xuyên hơi nhích, y nói: “Tiên sinh thực sự quá khiêm tốn, ta nghe nói khi tiên sinh tại Đoan Châu cũng từng làm phó tá cho Đàm Đài long. Lúc kỵ binh Biên Sa nhập cảnh, Đàm Đài Hổ chủ chiến, sách lược tác chiến của hắn đều là do tiên sinh định ra hết.” Bọn họ vừa mới tiến vào Tì Châu đã hỏi thăm nội tình ngay. Tâm trạng Khổng Lĩnh chìm xuống, hắn nói: “Ta chỉ là lý luận suông thôi.” “Đáng tiếc Đàm Đài long chết trong tay Thẩm Vệ rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên uống rượu, “Đoan Châu cũng chưa đánh đã tan.” Thẩm Trạch Xuyên nói nhẹ nhàng như vậy, dường như Đoan Châu sụp đổ chỉ là một tầng giấy rách, không đáng hận, cũng không đáng oán. Vẻ mặt Khổng Lĩnh trầm dần đi, hắn ngồi một lúc sau mới miễn cưỡng cười nói: “Đồng tri ở Khuất Đô cơm ngon áo đẹp, nào biết khổ sở của bách tính sau khi thành Đoan Châu sụp đổ? Từ sông Trà Thạch đến Đôn Châu, xương trắng ngàn dặm không người thu. Thẩm Vệ sợ chiến là tên chuột nhắt thực ra cũng chẳng có gì, nhưng hắn đã cùng Thẩm Chu Tể bày tiệc rượu bóp chết Đàm Đài long… Trung Bác binh bại, Khổng Thành Phong ta có thể tiếp tục sống sót thay chủ tử, thế nhưng toàn quân do Đàm Đài long dẫn đầu chủ chiến đã bị tiêu diệt. Ngươi nói đúng, Đàm Đài long chết trong tay Thẩm Vệ quá đáng tiếc, hắn là binh giỏi của Trung Bác.” Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tiên sinh trở về từ cõi chết, dựa vào tài học của tiên sinh, đi Khuất Đô cũng có thể gặp Bá Lạc³. Nhưng tiên sinh lại cố tình ở lại Tì Châu, ta không hiểu.”
³Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài Khổng Lĩnh muốn đứng lên nhưng lại không thể tự ý rời chỗ. Hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Đồng tri không hiểu, Đồng tri làm sao mà hiểu được? Nạn lửa binh từ trên trời giáng xuống khiến Trung Bác tàn tạ khắp nơi. Nơi này vừa không có danh lợi, cũng không có phú quý, có thể trong mắt Đồng tri nó như xơ rách giữa trời, nhưng đối với chúng ta mà nói, Trung Bác vẫn còn cơ hội chấn chỉnh lại.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, y nói: “Đoan Châu đã mất thủ bị doanh, để một đám lưu phỉ xưng vương xưng bá. Đất ruộng hoang phế, ra khỏi thành nửa dặm không còn dấu chân người. Tiên sinh nói có cơ hội chấn chỉnh lại, rốt cuộc là cơ hội chấn chỉnh lại sáu châu Trung Bác hay là cơ hội chấn chỉnh một thành Tì Châu? Tì Châu một mặt có ý đồ tiếp tục quan hệ bất chính cùng Khuất Đô, một mặt lại có cầu tất ứng với Ly Bắc, làm cỏ đầu tường* thế này, ta quả thực không hiểu.” *cỏ đầu tường: không có chính kiến, nhiều mặt lay lắt Khổng Lĩnh bất ngờ đứng dậy, nói: “Ngươi đâu biết chỗ khó của Tì Châu?! Sau khi Trung Bác binh bại, Khuất Đô cuốn vào nội đấu, chúng ta đã nhiều lần bẩm tấu cầu người lại mãi không nhận được lời đáp. Đất ruộng Tì Châu khai khẩn là do đại nhân tự mình quản lý, tốn thời gian ba năm mới được mùa này. Không sai, Tì Châu đúng là ở giữa tình thế khó xử của Khuất Đô và Ly Bắc, nhưng Ly Bắc gặp nạn, Tì Châu đều toàn lực giúp đỡ. Đồng tri nói Tì Châu là cỏ đầu tường, không phải là giết lòng rồi sao!” “Tiên sinh nói phải, ” Thẩm Trạch Xuyên bỗng thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói, “ta biết Tì Châu gặp khó xử nên mới cố ý tới đây nói chuyện cùng hai vị. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề, đại nhân không chịu buông cho Cấm quân thông qua là đang kiêng kỵ chỉ trích sau này của Khuất Đô. Nhưng thế cục hôm nay đã nát rồi, ôm chặt không trọn tuyệt đối không phải thượng sách. Hàn Thừa bày kế mưu hại thiên tử, Sách An cùng ta rời Khuất Đô không phải vì thoát thân, mà là để thu dọn được tàn cục. Thái hậu nắm giữ triều chính, thế gia lại phong tỏa cửa lớn Khuất Đô lần nữa, khi nào trường thái học mới hưng thịnh tiếp được? Sau khi Trung Bác binh bại, đại nhân và Thành Phong tiên sinh đã nhiều lần bẩm tấu lên, không phải bởi vì Hoa Tư Khiêm qua quýt tắc trách mới khiến Trung Bác phục hưng vô vọng sao? Từ khi ta ở Khuất Đô đã sớm nghe tới lưu phỉ Trung Bác rồi. Hãn phỉ chưa được trừ diệt, Trung Bác bất ổn, tiên sinh chấn chỉnh lại Trung Bác kiểu gì? Gian khổ lập nghiệp, để mở núi rừng ②, ta rất bội phục quyết tâm chấn chỉnh lại của hai vị, chỉ là con đường phía trước gian nan, sao không dứt khoát thay đổi lề lối, giao việc Trung Bác cho Trung Bác tự giải quyết.” Tác giả có lời muốn nói ②: ( Tả truyền) Chu Quế cầm rượu, kéo giữ Khổng Lĩnh nói: “Nếu Đồng tri thẳng thắn vậy thì ta cũng không vòng vo nữa. Ta không chịu buông cho Hầu gia đi qua, đúng là bởi vì lo sau này Khuất Đô truy tội, tăng thêm thuế má cho Tì Châu. Nếu Tì Châu mặc kệ lệnh Khuất Đô tự quyết, chỉ sợ về sau cũng một tay khó vỗ lên tiếng. Ta không có binh mã trong tay, cũng không có cự thương nhân trợ giúp, càng không có sức lực như Ly Bắc, Đồng tri khuyên ta, ta lại không có cách nào lấy tính mạng của bách tính Tì Châu ra đặt cược.” “Hoàn toàn ngược lại, ” Tiêu Trì Dã ra hiệu Khổng Lĩnh ngồi, “Lan Chu nói vậy không phải đang khuyên đại nhân đơn đả độc đấu. Tì Châu sát đường lương thực Đông Bắc, trước mắt không thể xây dựng thủ bị quân hoàn chỉnh của mình, chỉ cần đại nhân chịu cho binh mã của ta đi qua không trở ngại, thì trước khi thủ bị quân Tì Châu thành hình, hai vạn Cấm quân của ta có thể giúp trọng trách tuần phòng.” Chu Quế trầm tư không nói, Khổng Lĩnh đáp: “Hầu gia đương nhiên là lời nói đáng giá ngàn vàng, nhưng ta cũng muốn hỏi Hầu gia, Ly Bắc bây giờ phản rồi, đường lương thực Đông Bắc dĩ nhiên hết giá trị, về sau quân lương thiết kỵ Ly Bắc đi ra từ nơi nào thế? Tì Châu sao?” “Đường lương thực Đông bắc là yếu đạo vận chuyển được đặc biệt mở ra sau khi thiết kỵ Ly Bắc thành lập, phá bỏ hiệu lực như vậy há chẳng phải là quá đáng tiếc?” Thẩm Trạch Xuyên thưởng thức chén rượu, ánh mắt thong dong, “Thiết kỵ Ly Bắc thêm Cấm quân tổng cộng mười bốn vạn binh mã, quân lương sau này vẫn phải đi qua đường lương thực Đông Bắc.” Khổng Lĩnh và Chu Quế liếc mắt nhìn nhau, hắn kinh ngạc nói: “Hầu gia bây giờ mang tội danh hành thích vua, sao mười ba thành Quyết Tây dám tiếp tục trù bị quân lương cho thiết kỵ Ly Bắc được?” Thẩm Trạch Xuyên khẽ mỉm cười, y nói: “Quyết Tây là Quyết Tây, Khuất Đô là Khuất Đô. Thành Phong tiên sinh, nếu ta dám nói thế đương nhiên là có cách. Thế nào? Chỉ cần tối nay Chu đại nhân đồng ý cho Cấm quân quá cảnh, sau này Tì Châu tuyệt đối không phải đơn độc chiến đấu.” Lòng Chu Quế do dự, vững giọng nói: “Ta tin nhân phẩm của Hầu gia, nhưng ta không tin được thế cuộc biến hoá chớp mắt này. Hai vị luôn miệng nói Cấm quân quá cảnh rồi mới diệt cướp, nhưng nếu sau khi hai vị quá cảnh lại chối bỏ cam kết, Tì Châu rơi vào đường cùng thật rồi!” “Không vội, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt chén rượu xuống, bình thản nói, “ta sẽ ở lại Tì Châu một mình đến khi Cấm quân dẹp xong hãn phỉ. Nếu đại nhân vẫn còn kiêng kỵ, tù binh Hàn Cận của chúng ta giờ cũng có thể giao cho đại nhân, đã như thế, cho dù sau này chúng ta đổi ý, đại nhân cũng có thể dùng tính mạng Hàn Cận làm cớ để dẹp lửa giận của Khuất Đô.” Lý Kiến Hằng đã chết, Khuất Đô mãi không có tin tức về tân vương. Địa phương đã có xu thế rục rịch ngóc đầu, chỉ sợ Thích gia Khải Đông không dám theo Ly Bắc dựng cờ tự lập. Thế nhưng Tì Châu không giống, nó gần thiết kỵ Ly Bắc như vậy, nếu quả thật có thể nhận viện trợ binh mã thì không cần tiếp tục oan ức trước điều lệnh của thế gia nữa. “Hôm nay ta vào thành, tin tức đã chóng truyền tới Khuất Đô rồi.” Tiêu Trì Dã nói không nhanh không chậm, “Dù đại nhân cho ta quá cảnh hay không, sau tối nay, thái hậu đều sẽ mang kiêng kỵ với Tì Châu.” Chu Quế đột ngột biến sắc, nói: “Hầu gia, Đồng tri, các ngươi!” “Còn nữa, ” Thẩm Trạch Xuyên tiếp lời ngay sau đó, ôn hoà nói, “hai vị muốn thành lập thủ bị quân hoàn chỉnh của Tì Châu, việc cấp bách chính là chiêu binh mãi mã. Tì Châu dựa vào đất ruộng để ăn cơm, trong ngoài đều không liên thông buôn bán trên bến cảng Quyết Tây, vẻn vẹn chỉ dùng thuế ngân, chỉ sợ phải chờ đợi tận mấy năm nữa. Đúng lúc ta đang có một ít tích trữ, nguyện tận sức mọn —— Chu đại nhân, Cấm quân có thể đi rồi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]