Ngụy Hoài Cổ vào ngục chịu thẩm tra, quan bố chính Quyết Tây là Dương Thành cũng bị Cẩm y vệ lùng bắt vào chiếu ngục. Đây là đại án năm Thiên Sâm, văn võ cả triều đều đang chú ý vào. Thẩm Trạch Xuyên hành động rất nhanh, thuận theo lời khai tra ra từ năm Hàm Đức thứ tư Ngụy Hoài Cổ đã bắt đầu đầu cơ quân lương rồi. Ngụy Hoài Cổ dựa vào chức Thượng thư Hộ bộ, mỗi lần đốc thúc quân lương đều sẽ thu mua quân lương từ trong tay Dương Thành rồi đầu cơ giá cao cho Hề Hồng Hiên. Hề Hồng Hiên thông qua đường thủy, đường bộ khác nhau phân phát quân lương đó đến sáu châu Trung Bác và trạm Hư Hải kiếm lãi kếch sù, dùng cái này trải thuế ruộng ra ruộng dân mười ba thành Quyết Tây, để dân thường phía dưới gánh chịu. “Nếu ngươi đã làm lâu như vậy, vì sao chỉ có lần này lương tâm trỗi dậy, muốn thông qua thư trạm dịch tố giác Ngụy Hoài Cổ?” Thẩm Trạch Xuyên tra xét lời khai từ Dương Thành. Dương Thành đã vào chiếu ngục mấy ngày, hắn cúi đầu nói: “Lần này là bỏ thêm vật mốc vào, không giống trước đây. Ly Bắc phải đánh trận, lương thực này mà đưa tới tức là vật độc hại chết tướng sĩ biên quan, ta sợ thế tử Ly Bắc thật sự có chuyện.” Quanh bàn không có người khác, Tiêu Trì Dã ngồi trong bóng tối, chợt hỏi: “Vậy là ngươi đã xác định những lương thực đó có thể đưa đến miệng thế tử?” Dương Thành bất an di chuyển cánh tay, môi hắn trắng bệch, nói: “Đúng là sợ, tuy ta muốn kiếm lời, nhưng không muốn hại mạng người.” “Ngươi không cần sợ, ” Thẩm Trạch Xuyên liếc qua Tiêu Trì Dã, hoãn ngữ khí nói với Dương Thành, “dù nơi này là chiếu ngục, nhưng là vụ án do hoàng thượng tự đôn đốc thẩm tra. Ngươi có lời gì đều có thể nói tại đây.” Hai người họ tương phản rõ rệt, Dương Thành nuốt nước miếng, bị thẩm vấn trắng đêm không ngớt đã hơi hoảng hồn, hắn lầm bầm: “Ta không biết được, ta không — — “ Loading...
“Ngươi không biết cái gì?” Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa hỏi. “Ta không biết thế tử Ly Bắc thật sự sẽ xảy ra chuyện…” Dương Thành nghẹn ngào, “Ta không biết… Ta lo thiết kỵ Ly Bắc sẽ binh bại vì thế, khiến kỵ binh Biên Sa tấn công lần nữa.” Tiêu Trì Dã hơi cúi người, thân thể như ác thú, bóng tối trùm gương mặt Dương Thành. Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi cũng biết nhóm quân lương này có thể khiến thiết kỵ Ly Bắc binh bại, nhưng ngươi vẫn che đậy chúng cho lên xe ngựa, ngươi đáng chết.” Dương Thành dưới ánh mắt của Tiêu Trì Dã trở nên nhút nhát, cổ họng hắn tắc nghẹn, hàm hồ khóc ròng: “Hầu gia… Ta nhận tội, ta, ta đáng chết…” “Ngươi sẽ không chết đâu, ” Mặt mày Thẩm Trạch Xuyên như ngọc, nhân từ ánh trong đôi mắt ngậm tình nhếch lên, y nói, “vụ án này thủ phạm là Ngụy Hoài Cổ, lão dựa vào chức vụ để cưỡng chế ngươi, ngươi cũng không còn cách nào. Những nỗi khổ trong lòng đó, ta hiểu, Hầu gia cũng hiểu. Dương Thành, ngươi vào làm quan thời Vĩnh Nghi, làm quan nửa đời tại Quyết Tây rồi, làm ngang tới Tham nghị, là tướng tài triều đình do đô sát Khuất Đô đánh giá điều ra. Bây giờ Giang Thanh Sơn đã rời khỏi Quyết Tây, được điều đi Trung Bác làm quan lớn, vị trí Bố chính sứ Quyết Tây thiếu người, dựa theo tuổi tác tư lịch, lúc Lại bộ xem xét cân nhắc ứng cử viên đứng đầu chính là ngươi. Ngươi xem, ngươi vốn nên tiền đồ tựa gấm, vẻn vẹn vì chút tiền tài này mà đứt mất tiền đồ, không đáng.” Dương Thành còng lưng khóc nức nở. “Ta nghe nói ngươi từ nhỏ xuất thân Bạch Mã Châu, trong nhà đều khổ sở, sáu tuổi không còn cha, huynh đệ tỷ muội đều dựa vào một mình mẹ ngươi nuôi nấng trưởng thành. Bà cho huynh đệ các ngươi đi học, ngậm đắng nuốt cay vượt qua hơn nửa đời người, cuối cùng đợi được đến khi ngươi làm quan kiến phủ, ngươi lại phạm vào sai lầm lớn như vậy.” Thẩm Trạch Xuyên tỏ ra thật thương hại, y nói, “Sau này chỉ còn bà lẻ loi hiu quạnh một mình, còn vì vụ án này mà bị người mắng chửi, sao ngươi lại nhẫn tâm như thế?” Dương Thành không nhịn được khóc lớn, hắn vốn là người đọc sách, biết đến lễ nghĩa liêm sỉ, khi ở nhà có hiếu phụng dưỡng mẹ già nhất. Hai tay hắn ôm mặt, khóc nói: “Ta phạm vào sai lầm lớn không bằng súc vật này, không còn mặt mũi nào gặp lại mẹ già!” “Vụ án này còn chưa kết, chém hay không vẫn cần đợi thương thảo.” Tiêu Trì Dã ném lời khai, liếc nhìn hắn, “Nếu ngươi còn biết xấu hổ thì chưa tính là mất sạch lương tri. Lời ta hỏi tiếp theo, một mực không ghi vào lời khai, nếu ngươi thành thật trả lời, ta nhất định sẽ nghĩ cách bảo đảm ngươi một mạng, cho mẹ ngươi có thể an hưởng tuổi già. Nhưng nếu ngươi dám to gan trình bày qua loa, ta lập tức sai người chặt đầu treo dưới cửa thành răn đe kẻ khác. Ngươi gửi thư trạm dịch chọc vào Ngụy Hoài Cổ rồi, cũng đập mất bát vàng của rất nhiều người, ngươi là người làm ăn, ngươi rõ nhất những cô nhi quả phụ đó sẽ có kết cục gì. Không có Tiêu Sách An ta bảo đảm, tính mạng một nhà già trẻ của ngươi gay go đấy.” Dương Thành khóc lóc một lúc lâu, đợi đến khi hắn ngừng lại, Thẩm Trạch Xuyên tự đưa cho hắn một chén trà nóng. Hắn vội vàng gạt lệ, nói cám ơn liên tục, hai tay bưng trà lại yên lặng hồi lâu, nói: “Hầu gia chịu bảo đảm ta… là một ân cứu mạng với ta rồi. Ta không dám đòi hỏi tiếp tục đường làm quan, chỉ muốn cầu con đường lưu đày. Vụ án này liên luỵ rất rộng, không phải nhất thời nửa khắc là nói sáng tỏ được, ta từ từ nói cho Hầu gia nghe.” “Từ năm Hàm Đức đầu tiên, quốc khố Đại Chu tiêu hao quá lớn. Sổ sách Hộ bộ đều là sổ sách lung tung, Hoa Tư Khiêm thân là Nguyên phụ nội các, liên hợp Phan Như Quý phê rất nhiều công trình công quỹ lãng phí, ví dụ Lâm Lang viên của Cầm Châu, đại khái cũng không phải là thực lòng muốn dựng, mấy vườn đó chỉ là để có lý do qua được phê duyệt từ nội các, mọi người cùng nhau dụ bạc từ quốc khố ra thôi. Đây đều là chuyện người trong nghề biết, nghiệp quan cấu kết, bạc quả thực như nước chảy vào túi những người này.” “Năm Hàm Đức thứ tư là khi Ngụy Hoài Cổ kéo theo ta xuống nước, ta ăn ngay nói thật, Hầu gia, ta biết tiền này không nên đụng vào, nhưng ta hết cách rồi. Quan địa phương chúng ta đi vào đô, hai đảng Phan, Hoa thay phiên tới cửa đòi băng kính, mấy năm ấy lưu truyền thăng quan rót bạc rộng rãi nhất chắc ngài cũng từng nghe nói rồi. Thế gia có thể diện của thế gia, chỗ chân chính bị bao nhiêu băng kính, than kính* đó kéo chân lại đều là các quan chức nghèo hèn như ta vậy. Không có tiền thì không vào được trung khu, không có tiền thì không có công việc mà làm.” *băng kính, than kính: chỉ hối lộ “Năm ấy Quyết Tây gặp nạn châu chấu, mười ba thành không thu hoạch được một hạt nào, là Giang Thanh Sơn dốc hết sức gánh vác, bảo vệ chúng ta, cưỡng ép mở thương kho phát lương thực cứu tế cho bách tính Quyết Tây, vậy nên mới không bùng nổ nạn đói. Giang Thanh Sơn cũng vì chuyện này mà thành cái đinh trong mắt của nhóm thương nhân giàu có Quyết Tây. Khi đó Khuất Đô cũng biết chuyện, người đòi nợ đã đuổi tới phủ hắn rồi, mẹ hắn đã ở tuổi kia còn phải canh cửi trả nợ. Thế nhưng hắn nợ cái gì, chúng ta đều rõ trong lòng, hắn đang trả nợ cho triều đình. Nhưng có một việc, người khác không biết, quan bố chính Quyết Tây chúng ta biết rõ nhất, chính là Trung Bác binh bại quá đúng lúc.” “Tại sao ta nói như vậy? Lúc đó quốc khố trống rỗng, Quyết Tây gặp tai hoạ. Ly Bắc, Biên quận còn phải giằng co với kỵ binh Biên Sa, Hà Châu bên dưới cũng không thu hoạch được, đầu năm các nơi đều đã đói bụng chết người. Hộ bộ bị ép gắt, nhưng bọn hắn không làm sao cứu tế địa phương được, bởi vì quốc khố đã bị móc rỗng rồi. Hoa Tư Khiêm phải cho các nơi một câu trả lời, Hải Lương Nghi trong nội các cũng truy tra sổ sách, Hoa Tư Khiêm lập tức tiến thoái lưỡng nan, bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán. Lúc đó Hoa gia bán đi thôn trang tại Địch thành là do Hề gia tiếp nhận, chúng ta đều biết, Hoa Tư Khiêm làm vậy là để lấp lại quốc khố, lấp liếm cho qua việc. Thế nhưng lỗ hổng lớn như vậy vốn không phải sức của một người là tu bổ được, vì vậy Hoa Tư Khiêm bắt đầu hỏi những người khác đòi nợ.”
“Ta không biết cuối cùng Hoa Tư Khiêm có đòi được tiền không, thế nhưng đúng vào cửa ải này, kỵ binh Biên Sa tập kích sông Trà Thạch, thủ bị quân Đoan Châu thảm bại, Thẩm Vệ như rùa rụt cổ lui về phía sau, dẫn đến Trung Bác thất bại liên tục. Thiết kỵ Ly Bắc cùng thủ bị quân Khải Đông trợ giúp hai tuyến, tại cửa Khuất Đô cản lại Biên Sa bộ tiếp tục thâm nhập sâu, nhưng cho dù giữ được lãnh thổ, các thành bị tàn sát cũng đã trở thành thành trống rồi. Lương thực cứu tế mà sau đó Quyết Tây phát bổ sung, chính là lương thực của sáu châu Trung Bác.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, y đứng trong bóng tối không nói câu gì. Trong lòng Tiêu Trì Dã cũng hoàn toàn lạnh lẽo, hắn và Thẩm Trạch Xuyên đã từng đặt nhiều giả thiết như vậy, lại chưa bao giờ nghĩ tới, Trung Bác binh bại còn có thể là vì bổ khuyết kho lương trống khuyết ở hậu phương, trả nợ thay Hoa Tư Khiêm và các quan lại đang kẹt trong khốn cảnh truy tra bạc quốc gia. “Đó là mười mấy vạn người, ” Thẩm Trạch Xuyên thẫn thờ chống bàn, y nhìn phía trước, khàn giọng nói, “đó là… đó là mạng của bốn vạn tướng sĩ … Ngươi có biết ngươi đang nói gì không…” Thẩm Trạch Xuyên bị mấy câu này đánh cho không kịp trở tay. Y đã dùng thời gian sáu năm, thuyết phục chính mình rằng những người này có thể là chết vì quyền tranh. Những người đang sống đó, những người trẻ tuổi đó, bọn họ cũng từng tồn tại giống như Kỷ Mộ. Đoan Châu là cánh cửa thứ nhất, bọn họ bị chết thảm khốc đến vậy, tiếng ca quanh quẩn trong hố trời Trà Thạch là ác mộng cả đời này của Thẩm Trạch Xuyên. Trung Bác binh bại, vô số người bị hại. Tướng sĩ chết trận không người nhặt xác, dòng máu đã lấp đi mộng cảnh của những người còn sống rồi. Trong bầu không khí ngột ngạt này Dương Thành ôm đầu nói: “Lần này bổ sung quân lương, ta thật sự sợ rồi. Trung Bác còn có cơ hội cứu viện, Ly Bắc lại chỉ có thể dựa vào Lạc Hà quan trợ giúp. Một khi kỵ binh Biên Sa công phá Ly Bắc, ta chính là tội nhân thiên cổ!” “Trung Bác binh bại, kỵ binh Biên Sa lại tới đúng lúc đến vậy! Hãn Xà bộ điều binh xuôi nam không phải ngẫu nhiên, mà là bọn hắn đã nhận được tin rồi.” Tiêu Trì Dã khinh miệt. Như vậy lần này Hãn Xà bộ gặp Tiêu Kí Minh tại phía đông Hồng Nhạn cũng không phải ngẫu nhiên. Khuất Đô, Trung Bác, Ly Bắc, thậm chí là Khải Đông, khắp nơi đều có người truyền lời cho mười hai bộ Biên Sa. Bọn họ nuôi mười hai bộ Biên Sa, thật giống như nuôi một con chó sói bụng đói vơ quàng, lúc cần thiết thì thả cho nó nhập cảnh, ăn trọn mọi vết tích chưa được lau sạch sẽ. “Ta không biết trong trung khu còn có ai làm chuyện thế này không, ” Dương Thành sợ hãi nói, “nhưng lần này nguy hiểm thật… Quốc khố đã có tồn tích, nội các cũng đang nghiêm ngặt thẩm tra sổ Hộ bộ, nếu còn cho kỵ binh Biên Sa nhập cảnh chính là bán nước. Ta không biết… Ta không dám đánh cược, thư riêng của ta có người giám sát, ta chỉ có thể thông qua báo trạm dịch tố cáo cho Khuất Đô!” “Nếu ngươi muốn tố giác Ngụy Hoài Cổ, ” Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên xách Dương Thành dậy, “Sao lúc ngươi truyền gấp thư trạm dịch còn muốn treo nhãn Hộ bộ? Thư từ trạm dịch vào Khuất Đô, rơi vào tay Ngụy Hoài Cổ đầu tiên!” Dương Thành không nắm vững nổi cốc trà, cốc sứ rơi tan trong tiếng run giọng: “Không phải, không phải! Rõ ràng ta treo nhãn Hình bộ!” Thẩm Trạch Xuyên sững sờ. Dương Thành cũng lộ vẻ sợ hãi, không thể tin nói: “Nếu thư từ trạm dịch rơi vào tay Ngụy Hoài Cổ, ta chết là cái chắc! Ta biết Thượng thư Hình bộ Khổng Thu rất mạnh tay, không phải xuất thân thế gia, tuyệt đối sẽ không kéo dài che giấu thay Ngụy Hoài Cổ, cho nên trước khi gửi đi cứ kiểm tra mãi, thứ ta treo chính là nhãn Hình bộ mà!” “Sập bẫy rồi, ” Tiêu Trì Dã đỡ lấy Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt hung ác, “lần này không phải Ngụy Hoài Cổ làm. Ngụy Hoài Cổ nhận được thư trạm dịch là biết ngay đã có người xem qua nội dung, đây chính là cưỡng chế không một tiếng động, lão nhất định phải tự thú!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]