Chương trước
Chương sau
“Ta đây bị oan.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Bây giờ cứ có chuyện gì thì nhất định là Thẩm Lan Chu ta làm.”
“Từ sau khi ngươi đi ra là phong ba không ngừng.” Tiêu Trì Dã nói, “Tiểu Phúc Tử, Quốc Tử Giám, Phan Như Quý, làm sao từng việc từng việc đều không tách khỏi ngươi?”
Thẩm Trạch Xuyên tự giễu: “Phải đấy, sao lại không tách khỏi ta thế? Ngươi không rõ nguyên do sao? Năm đó Tiêu thế tử nhặt ta ở hố trời Trà Thạch, nếu như cho một đao chấm dứt, thì tuyệt đối chẳng có những chuyện ngày hôm nay.”
Tiêu Trì Dã vứt lá, nói: “Lúc trước ngươi phải sống tạm bợ trong cõi chết. Sống sót có vị gì, hôm nay ngươi mới biết sao.”
Trong mắt Thẩm Trạch Xuyên là sự trầm tĩnh, trầm tĩnh đến nỗi khiến Tiêu Trì Dã thấy không chân thực.
Người này rất cổ quái.
Ngày ấy tại bàn tiệc cũng vậy, dường như nhất cử nhất động đều toát lên vẻ “quá khứ đã qua”. Nhưng trong đêm tuyết năm năm trước, Tiêu Trì Dã nhớ rõ ánh mắt khi y cắn chặt mình.
Thế này không chân thực, giống như vực sâu không thấy được đáy. Ý hận chảy xiết bắn toé ấy tựa hồ bị san bằng hết, khiến người ta hoàn toàn không biết đâu là ranh giới cuối cùng của y. Cả phòng làm nhục y, y lại cúi đầu cười. Khi Tiêu Trì Dã nói “Nhìn bằng con mắt khác xưa”, là lời nói thực lòng.
Nếu một người nhẫn nhục chịu đựng đến độ này, màu đen kịt dưới sự trầm tĩnh kia lại càng làm Tiêu Trì Dã cảm thấy kinh tâm động phách.
“Sống sót có vị gì,” Thẩm Trạch Xuyên lại nở nụ cười, “ta ở trong chùa Chiêu Tội, cảm nhận cả ngày lẫn đêm. Bây giờ ra ngoài rồi, càng thấy sống sót không dễ gì. Ta tiếc mạng, sợ lắm. Nhưng tội này cần ta nhận, mạng người cần ta đền. Thẩm Lan Chu ta chỉ có một mạng này thôi, nào đủ chia ra? Ta dùng mọi cách lấy lòng, chỉ là kỳ vọng nhị công tử cùng chư vị quý nhân có thể rộng lòng tha thứ. Hôm nay muốn ta khai báo, nhị công tử, tốt xấu gì cũng nên cho cái lý do.”
Tiêu Trì Dã nghe được điều này, trái lại thay đổi ý nghĩ. Khứu giác của hắn nhạy bén, luôn thấy bất an mơ hồ trong sự phục tùng phối hợp này của Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng đối xử Thẩm Trạch Xuyên rắn mềm đều chẳng được, bất luận hắn làm gì cũng không hỏi ra được thật giả.
Loading...
Lời của Thẩm Trạch Xuyên dù một câu hắn cũng không tin, đúng như đêm đó Thẩm Trạch Xuyên nói gặp dịp thì chơi. Tất cả mọi người đều gặp dịp thì chơi, đầu cần thật lòng?
Thế nhưng người có thể nói dối, dấu vết để lại thì không thể. Khuất Đô pha tạp đủ thứ người, tám chín phần mười đều có thể dụ ra ít thứ. Nếu Thẩm Trạch Xuyên xếp người bên cạnh Lý Kiến Hằng, chắc hẳn không phải cao thủ gì. Như y bây giờ, cũng chỉ có thể là thu mua tạp dịch hoặc là người hầu hạ thôi.
Chuyện Lý Kiến Hằng vừa rồi trong ngoài đều có vấn đề, nếu không thể tra rõ chỉ sợ hậu hoạ khó lường. Từ lúc Tiêu Trì Dã gắn với con thuyền Sở vương thì cảm thấy thiếu ngủ đi hẳn.
“Ta tìm ngươi chơi mà, làm sao lại biến thành thẩm vấn rồi.” Tiêu Trì Dã chuyển đề tài, thổi lá trên cành, thở dài nói, “Gần đây nghe nói có người hỏi thăm ngươi, liên quan đến thể diện của Sở vương, ta đương nhiên phải đến hỏi một chút.”
“Ngươi tìm ta chơi một lần,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ta liền ngủ ít đi một đêm đấy.”
“Không thể nói thế được.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi sống không dễ dàng, ta cũng không thấy thoải mái chúng ta lật chuyện cũ năm xưa sang trang, cũng có thể tiêu tan hiềm khích trước kia.”
Thẩm Trạch Xuyên cười ha ha, nói: “Mấy vạn mạng người của sáu châu Trung Bác, nhị công tử còn muốn cùng ta tiêu tan hiềm khích lúc trước nữa.”
“Thời điểm khác rồi.” Cuối cùng Tiêu Trì Dã ném nhánh cây đi, đứng dậy nói, “Ngươi bây giờ nhận ơn Hoa gia, lại là người lọt mắt xanh của thái hậu, ta nào còn dám đắc tội. Gọi nhị công tử thì nghe xa cách lắm, chúng ta cũng coi như là quen biết sơ mà, Lan Chu?”
Thẩm Trạch Xuyên chỉ cười, y nói: “Nhị công tử đi thong thả.”
Tiêu Trì Dã lên ngựa, từ trên nhìn xuống y, nói: “Nhẫn kia tính khi nào trả ta vậy Lan Chu? Một cái nhẫn nứt, vừa không đáng tiền, giữ lại cũng ghét, còn không trả cho ta, sao cũng xem như bảo bối thế?”
“Ta đeo trên người.” Thẩm Trạch Xuyên nói với Tiêu Trì Dã, “Dựa vào hung khí của nhị công tử để trừ tà mà, đâu cam lòng trả ngươi dễ vậy?”
Tiêu Trì Dã quất vang roi ngựa, nói: “Ngươi không biết sao? Nhị công tử của ngươi chính là khí hung tà đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên đứng tại chỗ nhìn hắn phi vút đi, ý cười tiêu biến, chỉ còn sự im lặng khó dò buồn vui. Nắng chiều hắt nghiêng, ánh chiếu màu vỏ quýt ngả dưới chân y, trải tới khoảng tối nơi bóng lưng Tiêu Trì Dã từ từ biến mất.
Ban đêm sao rải đầy trời, Tề thái phó mở bức đồ mới ra cho Thẩm Trạch Xuyên xem.
“Trước đây mặc dù đông cung không có quyền điều lệnh binh mã biên thùy, nhưng trong Binh bộ biết rõ bố trí của thủ bị quân các nơi. Đây chính là của quận lớn Ly Bắc.”
“Dựa lưng núi Hồng Nhạn, tây thông cửa Lạc Hà, đông đối diện mười hai bộ Biên Sa.” Thẩm Trạch Xuyên chỉ vào phía đông dãy Hồng Nhạn, “Sắp vào thu rồi, đồng cỏ của kỵ binh Biên Sa không đủ cung ứng, nhất định sẽ muốn tranh cướp từ chỗ chợ liên khu biên giới. Tiêu Kí Minh phải động binh, sao mấy ngày nay vẫn chưa đưa tấu chương truyền yêu cầu vào Khuất Đô?”
“Bởi vì hoàng thượng bệnh nặng.” Tề thái phó suy nghĩ, “Xuân năm nay, Tiêu Kí Minh cũng chỉ dâng một tấu chương. Chắc chắn hắn có gián điệp ở Khuất Đô, nếu đến hôm nay mà vẫn chưa đệ trình tấu chương, chỉ có thể nói rõ một chuyện.”
Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng nói: “Hoàng thượng không còn sống lâu nữa.”
“Vậy thì đến cùng ai có thể ngồi vững trên triều đình, mới là lý do Tiêu Kí Minh bây giờ án binh bất động.” Tề thái phó rút bút ra, chấm mực, khoanh một vòng vào vị trí Ly Bắc, “Sở vương đăng cơ đối với Tiêu gia chỉ có lợi ích, bọn họ đã đối lập cùng Hoa gia quá lâu, vì chuyện Trung Bác mà rơi vào thế yếu bị người quản chế. Bây giờ cơ hội nghịch chuyển đang ở ngay trước mắt, Tiêu Kí Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Nhưng ngày ấy tiên sinh cũng nói.” Thẩm Trạch Xuyên chỉ vào Khuất Đô, “Cửa lớn Khuất Đô không mở, Tiêu Trì Dã chính là kẻ thế chấp cho Ly Bắc. Thái hậu có hắn trong tay, Tiêu Kí Minh làm sao đánh động?”
“Nếu con đã nói đến sự việc này.” Tề thái phó gác bút, “Ta lại muốn cùng con nói một chuyện khác.”
“Mời tiên sinh nói.”
“Con nói xem, Tiêu Trì Dã này là kiểu người gì?”
Thẩm Trạch Xuyên cụp mắt nhìn bức đồ, nói: “Nhạy cảm, thông minh, không thích ấn định bước đi hành động.”
“Ta cảm thấy hắn là kiểu…” Tề thái phó xoa xoa tóc tai, dường như trong lúc nhất thời không nghĩ ra được từ thích hợp. Ông vò đầu bứt tai một lúc, nằm nhoài trên cái bàn nhỏ, thần bí nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Ta cảm thấy hắn là thời cơ mà ông trời cho Ly Bắc, là kỳ tài ngút trời.”
Thẩm Trạch Xuyên lắc lắc bút, hỏi: “Sao tiên sinh lại nói lời này?”
Tề thái phó lập tức cúi xuống dưới bàn, lấy ra cuốn sách viết tay. Mấy năm vừa rồi ông tự cảm thấy tuổi già dễ quên, rất nhiều chuyện đều phải ghi lại trên giấy. Ông lật “ào ào” mấy tờ, lại nhoài về bàn, đưa cuốn sách cho Thẩm Trạch Xuyên.
“Đây là Cát Thanh Thanh gửi tình hình cụ thể từ Binh bộ. Năm Vĩnh Nghi đầu tiên, chính là tám năm trước, Tiêu Trì Dã mười bốn tuổi, đi theo Tiêu Kí Minh xuất chiến Biên Sa. Đúng vào giữa hè, Tiêu Kí Minh gặp ba bộ Biên Sa vây đánh tại phía đông dãy Hồng Nhạn, bị cắt đứt đường lui, khốn đốn trước sông Hồng. Viện binh của Ly Bắc vương ba ngày vẫn chưa tới, Tiêu Kí Minh quyết chiến cam go, nhưng kỵ binh ba bộ Biên Sa lại linh hoạt quá. Con biết đấy, Ly Bắc nhiều thiết kỵ, có thể chính diện thống kích, hình dáng như tấm thép, nhưng không thể nhạy bén ứng đối qua lại với chiến đấu truy đuổi. Càng kéo dài, sẽ chỉ binh mã của Tiêu Kí Minh mệt mỏi.”
Tề thái phó rót mấy ngụm rượu.
“Thế nhưng đến đêm thứ ba, Biên Sa lại như thủy triều lui. Bởi vì lương thảo mà trọng binh của bọn chúng canh gác bị thiêu hủy, lửa lan ra từ chính giữa, loạn cả trận hình phía sau. Tiêu Kí Minh dựa thế quyết chiến, phá vòng vây trong đêm. Nhưng đến đoạn này thì chuyện Ly Bắc thuật lại bị ngắt mất, tình hình cụ thể tiếp theo đều là nhờ sư phụ con phí bao công mới hỏi thăm ra được. Con đoán xem lương thảo dưới mắt trọng binh làm sao mà bị thiêu hủy? Nghe nói ba bộ Biên Sa gần sông có đào một con đường, Tiêu Trì Dã im lặng không tiếng động từ trong nước sông Hồng đi vào con đường đó, bò trong bùn rãnh bẩn thối đến tận nửa đêm.”
Tề thái phó nói tới chỗ này thì sờ cằm.
“Công lao như vậy, Ly Bắc lại ép xuống không báo. Không chỉ thế, Tiêu Trì Dã đến Khuất Đô, liền trở thành lưu manh ăn chơi lang thang suốt ngày—— nhưng lưu manh có thể có sự nhẫn nại như vậy sao? Con thử nghĩ xem, với tình hình khi ấy, nếu như hắn không thành công, người chết chính là đại ca hắn. Hắn thế mà lại có thể ẩn núp trọn hai ngày, chờ đợi mãi đến khi binh mã Biên Sa nới lỏng mới thả lửa. Hai ngày này hắn có biết đại ca hắn có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào không? Huống hồ nếu thả lửa không chuẩn, hoặc là thời cơ không xuất hiện, sớm một phút, Biên Sa trở nên mạnh mẽ, muộn một phút, binh sĩ Ly Bắc sẽ suy! Hắn cố tình cắm chốt ở đó, nếu như không có sức quan sát hơn người, hắn sao có thể làm được.”
Thẩm Trạch Xuyên như có xúc động.
Cuối cùng Tề thái phó nói: “Hơn nữa tiểu tử này ngang tàng cực kỳ, hắn làm chuyện này, chỉ dẫn theo có mấy người thôi.”
Tề thái phó duỗi hai ngón tay, dừng một chốc.
“Lan Chu, ta cho là Phan Như Quý điều hắn đến Cấm quân vì muốn tránh gian nan khổ cực, vừa hay là một nước cờ dở. Trong lòng bọn họ cho là Cấm quân đã phế, nhưng Cấm quân có lai lịch gì? Đó đều là quân hộ năm đó theo đế vương trú đóng tám thành. Tám đại gia coi thường bọn họ, bọn họ chỉ dựa vào mỗi một người là hoàng đế. Nhưng hôm nay hoàng đế không cần bọn họ nữa, hai vạn người này chính là khí cụ vô chủ, nếu thật sự rơi vào tay công tử bột cũng không sao, nhưng rơi vào tay Tiêu Trì Dã… Tiêu Kí Minh còn có lý do gì không dám xuất binh bảo đảm Sở vương!”
Thì ra là vậy!
Điểm mà lúc trước Thẩm Trạch Xuyên lúc trước vẫn luôn không lý giải được bỗng nhiên sáng tỏ.
Y cho rằng nếu Tiêu Kí Minh để Tiêu Trì Dã lại Khuất Đô, thì cần phải biết rõ đây là quân cờ bị người quản chế, hoặc là từ bỏ, hoặc là thận trọng. Nếu như thận trọng, lại càng không nên, và không thể để cho Tiêu Trì Dã gần Sở vương như vậy, bằng không đúng là tự tìm phiền phức, mọi chuyện đều phải lo lắng đề phòng hậu hoạ!
“Trận thu hàn này ở Khuất Đô xảy nhiều biến, chúng ta thế đơn lực bạc, tránh đi thì tốt hơn.” Tề thái phó khô cả miệng lưỡi, còn nói, “Bởi vì chuyện Quốc Tử Giám mà thái hậu cách lòng với Hề Cố An, cũng cách lòng với hoàng thượng, để bảo đảm không rớt đại quyền, hoàng tự là việc gấp gáp. Gần đây nếu Sở vương xảy ra chuyện bất trắc gì, Tiêu gia thành dã tràng xe cát rồi. Vậy xem ra, hôm nay Tiêu Trì Dã vội gặp con, chắc hẳn đã dậy lòng cảnh giác. Thế nhưng thái hậu còn cảnh giác mẫn tuệ hơn, năm đó vì để cho trữ vương đăng cơ mà không tiếc đuổi tận giết tuyệt đông cung, vậy nên lúc này để ngừa vạn nhất, cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt Sở vương. Tiêu Trì Dã muốn bảo đảm an nguy của Sở vương, chỉ e chẳng phải chuyện dễ dàng.”
“Nếu thái hậu không dùng Hề Cố An, thì chỉ còn Kỷ Lôi.” Trong mắt Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh, “Cẩm y vệ cao thủ như mây, ra tay gọn gàng nhanh chóng.”
“Long tranh hổ đấu mà thôi,” Tề thái phó nói, “đã đến lúc con phải quyết định theo Sở vương, hay là theo thái hậu rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên đưa tay ra, gấp địa đồ lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.