Chương trước
Chương sau
Ngọc Thố lắc đầu”không phải, là cái này”. Nàng vén ngoại bào lên, bên trong là váy lụa màu vàng, trên lưng quấn cung thao màu xanh, màu sắc phối hợp ăn ý, làm tăng thêm vẻ đẹp cho y phục. Uyển Uyển vừa nhìn thấy đã nhận ra cung thao kia là nàng đã tặng cho Mộ An.

Mộ An bắt gặp ánh mắt âm trầm của Uyển Uyển, vội thu cái tay giúp Ngọc Thố lại, giấu ở sau lưng, rụt rè nhìn nàng. Ngọc Thố vừa cởi cung thao xuống, vừa bất đắc dĩ nói “chiều dài của cung thao này quả nhiên chỉ thích hợp với ngươi, với ta thì quá dài, cứ hay bị vướng, xem ra chỉ có thể để nhìn”

Mộ An xấu hổ cười cười, đưa Ngọc Thố ra cửa, Ngọc Thố còn đứng ở ngoài cửa nói chuyện một hồi rồi mới lưu luyến không rời về Quảng Hàn cung. Mộ An quay lại, thấy Uyể Uyển bình tĩnh ngồi chờ bên đường, không khỏi hoảng hồn, tính bỏ chạy đường vòng.

“Quay lại”

Vừa đi được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng rống giận.

Mộ An chậm rãi xoay người, đi

Mộ An chậm quá xoay người, đi đến Uyển Uyển một thước ở ngoài, ngón tay giảo góc áo không biết làm sao, tự động giải thích: “Ta sợ ngươi tức giận, không dám cùng ngươi nói. Nhưng là cung thao đã muốn đưa cho thỏ ngọc , tổng không thể lại hướng nàng phải về đến đây đi?”

Uyển Uyển tức giận nói “mặc kệ ngươi có bao nhiêu lý do nhưng quà ta tặng người, ngươi lại tùy tiện đưa cho người khác là sao?”

Mộ An gãi đầu “ngày đó ta mang theo, nàng nói thích nên ta cho”. Ngày đó nóng đầu, cảm thấy mình không thể cự tuyệt Ngọc Thố, liền đem cung thao tặng cho nàng. Sau này nghĩ lại, đó là tâm ý của Uyển Uyển, mình làm vậy là không đúng nhưng lại không thể đòi Ngọc Thố trả lại. Bay giờ bị Uyển Uyển phát hiện, trong lòng vừa khẩn trương vừa hoảng, chỉ sợ nàng khóc.

Không ngờ, Uyển Uyển chẳng những không khóc mà còn tâm bình khí hòa nói “lần này bỏ qua, lần sau không được vậy nữa. Còn nữa, không cho phép sau này lại tìm cớ gạt ta, ta không làm bằng hữu với một kẻ lừa đảo”

Mộ An nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng thân mình: “Tuân mệnh!”

Uyển Uyển hỏi “vừa rồi ngươi hẹn với nàng chuyện gì?”

“Đi du hồ, hay là ngươi cũng cùng đi đi. Ta sẽ nướng khoai cho ta ăn, cha ta truyền thụ bí quyết độc môn, đảm bảo ngươi ăn xong sẽ còn muốn ăn nữa, coi như ta bồi tội”

Uyển Uyển vui mừng, lại ngạc nhiên hỏi “ngươi bảo ta đi, không sợ quấy rầy cơ hội ở chung một chỗ của các ngươi sao?”

Mộ An lắc đầu, cực lực thuyết phục Uyển Uyển “không, Ngọc Thố tốt lắm, hiểu ý lại ôn nhu, các ngươi sẽ trở thành bằng hữu tốt của nhau, sau này ba người chúng ta có thể chơi cùng nhau”

Tâm tình của Uyển Uyển thoải mái hẳn, mỉm cười gật đầu. Mộ An nhẹ nhàng thở ra, cùng Uyển Uyển ăn điểm tâm, uống trà.

Đến ngày du hồ, Mộ An đề nghị cùng chèo thuyền. Uyển Uyển lại sợ ngồi thuyền nhưng thấy hắn thích cũng chìu theo. Thuyền nhỏ lắc lư, Uyển Uyển say sóng nhưng cố chịu đựng cho đến lúc sang bờ bên kia. Mộ An bước lên bờ, nào ngờ không chịu cột dây thuyền lại nên chiếc thuyề nhỏ lại trôi ra giữa hồ. Uyển Uyển ngồi trên thuyền không biết làm thế nào, khẩn trương nhìn Mộ An.

Mộ An lên tiếng chỉ huy “ngươi dùng mái chèo khuấy xuống nước là có thể chèo qua đây”

Uyển Uyển sợ hãi nhưng vẫn cắn môi làm theo lời hắn, lảo đảo đi vào trong khoang thuyền, lấy mái chèo, khua lung tung. Hồ không sâu, mái chèo lại dài nên rất dễ để chống. Uyển Uyển hai chân mềm nhũn, bụng lại khó chịu, lo lắng nói “ngươi nhìn cho kỹ nha, nếu cập bờ phải nói với ta một tiếng để ta chuẩn bị”

Mộ An vỗ ngực cam đoan “có ta ở đây, ngươi yên tâm đi”

Thuyền nhỏ chậm chậm trôi về bờ, Uyển Uyển đang muốn quay đầu thì đột nhiên dưới chân bị chấn động, thuyền nhỏ lay động kịch liệt.

Cập vào bờ rồi.

“Ha, tốt, đã cập bời” trên bờ, Mộ An cao giọng thét lên

Đã bảo phải nói trước với ta một tiếng mà.

Uyển Uyển ngồi vững trên thuyền xong, tức giận trừng mắt nhìn hắn. Mộ An đã xoay người cầm lấy mũi thuyền, mỉm cười với nàng cũng vươn tay ra. Tức giận trong lòng lập tức tan biến, Uyển Uyển vươn tay để Mộ An đưa nàng lên bờ, hắn còn vịn thắt lưng nàng để nàng đứng vững.

Uyển Uyển lắc lắc đầu, cảm giác choáng váng vẫn chua hết, đành phải dựa vào Mộ An. Mộ An vừa đỡ nàng, vừa đưa tay chậm rãi vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối tung của nàng.

Ngay lúc đó Ngọc Thố cũng đến, nhìn thấy Uyển Uyển sắc mặt nhợt nhạt. Mộ An thấy nàng tới thì vui mừng hớn hở, để Uyển Uyển dựa vào thân cây rồi giải thích với Ngọc Thố “sau này Uyển Uyển có thể cùng chơi với chúng ta, nhiều người sẽ không nhàm chán”

Ngọc Thố hỏi “chỉ đi cùng ta, ngươi thấy nhàm chán sao?”

Mộ An nghe vậy liền nói “ngươi đừng xuyên tạc ý của ta”

Ngọc Thố trừng mắt nhìn hắn, đến cạnh Uyển Uyển, kéo tay nàng, cười nói “ta và Uyển Uyển đều là nữ hài tử, hiểu ý nhau, có thể cùng nhau du ngoạn, Mộ An, ngươi đừng xen vô giúp vui nha”

Mộ An nóng nảy “Các ngươi qua sông đoạn cầu!”

Ngọc Thố cười nói “nếu cho ngươi chọn một người thì ngươi chọn ai?”

Mộ An rối rắm, khó xử “vì sao phải chọn? mọi người cùng một chỗ không tốt hơn sao?”

Uyển Uyển thấy vậy nói với Ngọc Thố “Mộ An có ý tốt, Ngọc Thố đừng làm khó dễ hắn”

Ngọc Thố trợn mắt nhìn Mộ An, quăng cho hắn một túi đồ. Mộ An mở ra, quả nhiên là Ngọc Thố mang theo khoai lang. Quảng Hàn tiên tử sủng ái Ngọc Thố từ nhỏ, không chỉ có tiên thảo mà còn cho thêm cải trắng, khoai tây, khoai lang…để nàng thay đổi khẩu vị. Vậy mà lúc trước ở Đông Lăng điện bảo nàng mang theo, nàng còn không chịu.

Mộ An đưa ra chủ ý du hồ và nướng khoai lang lại vô tình đắc tội với cả Uyển Uyển và Ngọc Thố vì thế toàn bộ quá trình nướng khoai đều do hắn phụ trách, đầu đầy mồ hôi, còn chưa được ăn miếng nào thì bốn củ khoai đã bị hai người kia xử hết. Hắn ủ rũ, cởi ngoại bào vắt lên bên đình, bỗng nhiên có người đẩy đẩy hắn.

“Nửa này là ta bẻ ra trước khi ăn, ngươi không chê thì cầm lấy đi” đầu ngón tay của Uyển Uyển dính than đen ngòm còn khoai lang trong tay đã được lột vỏ, lộ ra thịt màu vàng ươm, thơm lừng.

Nghe mùi,Mộ An nhịn không được cầm lấy, há miệng cắn một miếng to, ngồm ngoàm nói “vẫn là Uyển Uyển nhớ tới bằng hữu như ta, cho dù ngươi đã cắn qua, ta vẫn ăn”

Uyển Uyển cong môi cười, dựa vào cột đình, lấy khăn ra lau tay.

Ngọc Thố từ xa nhìn hai người, cảm thấy chua xót lại không cam lòng, biến thành thân thỏ nhảy lên đùi Mộ An “Mộ An, ta mệt mỏi, ta muốn ngủ”

Mộ An vuốt vuốt bộ lông trắng như tuyết, lại dùng sức xoa xoa, kết quả càng xoa càng đen nhưng Ngọc Thố vẫn không phát hiện, liếm liếm móng vuốt, híp mắt hưởng thụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.