Chương trước
Chương sau
A Sơ truy vấn “không biết công tử nhà ai có phúc khí như vậy?”

Cổ Thanh Thanh quay đầu cười “Mỹ nam tử hồi tâm chuyển ý.”

Cổ Thanh Thanh nổi tiếng thích mỹ nam, nhà nàng không thiếu tiền, lúc trước tran giành miếng đất kia chẳng qua vì muốn xả giận, nhưng bây giờ đã có mỹ nam tử, tất cả với nàng đều không quan trọng, mà mỹ nam tử kia rất có thể là Mộ Khanh.

Nghĩ tới Mộ Khanh có thể hi sinh sắc tướng, A Sơ oán hận nghĩ, không ngờ kiếp này hắn yếu đuối như vậy, thân thể không phải của mình nên đầu óc cũng có vấn đề. Càng nghĩ càng tức, A Sơ tìm một vòng khắp Cổ phủ, thấy Cổ lão gia đang cười hơ hớ, Cổ Thanh Thanh hai má đỏ bừng, ngượng ngùng đứng bên cạnh cho nha hoàn ướm thử giá y đỏ thẫm được may gấp. Ở một cái sân khác, có một nha hoàn đang mang giá y đỏ thẫm đi về phía hậu viện.

A Sơ theo sát, thấy nha hoàn đi vào một gian phòng không thu hút lắm, còn được khóa cửa cẩn thận. A Sơ đoán Mộ Khanh chắc bị nhốt trong đó, nghĩ tới hắn, A Sơ lại thấy tức giận, không để ý nhiều, niệm quyết hiện thân.

Nam nhân đứng trước bàn, nhìn một mảnh đỏ thẫm trên bàn.

Nhìn bóng dáng nam nhân kia, A Sơ tức giận xông lên, chụp lên vai hắn, mắng “sao ngươi vô dụng như vậy, cho dù không còn cách nào cũng không thể dùng hạnh phúc cả đời mình để đánh đổi”

Nam nhân kia hoảng sợ, kêu đau một chuyến, xoay người, sắc mặt xanh mét. A Sơ đánh giá ngũ quan tinh tế của hắn, quẫn bách cúi đầu nói “ngượng ngùng, đây không phải phòng của chú rễ sao?”

Nam nhân này có đôi mắt xếch hẹp dài, bộ dáng gầy yếu, hoàn toàn không giống Mộ Khanh. Hắn cũng đưa mắt đánh giá A Sơ, mất hứng nói “ta chính là chú rễ, ngươi tới làm gì? Chê cười ta sao?”

A Sơ sửng sốt, đánh giá nam nhân này một lần nữa, quả thuật là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Nàng chỉ vào mình nói “ta tới làm gì? Chê cười ngươi? Ta không quen ngươi, chẳng lẽ ngươi…ngươi biết ta? Ngươi là ai?’

Nam nhân sắc mặt cứng đờ, quay lưng hỏi “người ngươi muốn tìm đã sớm không còn ở đây, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi gặp các ngươi. Ngươi đi nhanh đi, bà mập kia sẽ lập tức đến đây. Ta còn phải đối phó với nàng ta, đừng có quấy rầy ta nữa”

Người này là ai?

A Sơ liếc mắt đánh giá nam nhân xa lạ kia một lần, cuối cùng bị hắn phùng má trợn mắt mới bước ra khỏi phòng. Ở trên không trung tìm kiếm lần nữa vẫn không thấy Mộ Khanh, mới nhanh chóng quay về nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mộ Khanh. A Sơ bối rối, sai nha hoàn đi khắp nơi tìm Mộ Khanh, bản thân mình thì đến khách điếm.

Vừa tới cửa đã gặp hai người đi ra, A Sơ nhìn chằm chằm Mộ Khanh. Hắn gãi gãi đầu, nhìn Từ Vân Chiết bên cạnh, nói với A Sơ “Từ công tử tốt lắm, A Sơ đừng tức giận”. Thấy nàng vẫn không đổi sắc mặt, hắn đi đến cạnh nàng, hưng phấn nói “A Sơ. Hôm nay ta gặp được thần tiên”

“A?” Một câu thần tiên làm cho A Sơ phát tiết phẫn nộ.

Mộ Khanh gật gật đầu, còn thật sự nói “sáng nay khi ta xuất môn thì gặp phải hai điểu tiên một xanh một lam, bọn họ nói có thể giúp ta lấy lại địa khế”

Hai điểu tiên? Chẳng lẽ là Lục Oanh cùng Lam Oanh?

A Sơ nhìn Từ Vân Chiết, chỉ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu, ra vẻ không tin lời Mộ Khanh. Phàm nhân dù kính sợ thần tiên nhưng cũng có rất ít người tận mắt thấy thần tiên. Nhưng hai điểu tiên Mộ Khanh nói rất có thể là Lam Oanh và Lục Oanh, A Sơ mẫn cảm né tránh đề tài này, nói với Mộ Khanh “nhưng ta đã lấy lại địa khế rồi”

Mộ Khanh buồn bực “vậy hai điểu tiên kia đâu? Ngươi có gặp bọn họ không?’

A Sơ lắc đầu, bỗng nhiên dừng lại một chút, hay nam nhân ở Cổ phủ chính là Lam Oanh? Bọn họ nghĩ địa khế vẫn còn trong tay Cổ Thanh Thanh cho nên dùng mỹ nam kế? nghĩ tới người ta vì Mộ Khanh mà mình còn đánh hắn một chưởng, A Sơ cảm thấy xấu hổ, hỏi Mộ Khanh “hôm nay ngươi đến khách điếm sao lại không nói cho ta biết?’

Lúc này. Từ Vân Chiết mỉm cười đứng ra, phe phẩy cây quạt nói “Thật có lỗi, là ta cùng Vương công tử nói chuyện đến quên thời gian, khiến ngươi lo lắng”

Mộ Khanh gật đầu, sóng vai đứng cạnh Từ Vân Chiết, cao hứng nói “ân, điểu tiên kia đi rồi, ta gặp được Từ công tử, ta có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo hắn nên ngồi nói chuyện một lát. Ta đã bảo Tất Liễm nhắn với ngươi, A Sơ không biết sao?’

Từ Vân Chiết thu hồi cây quạt, sắc mặt tối sầm “Tất Liễm còn chưa về, chắc là trên đường trì hoãn”

A Sơ thản nhiên liếc hắn một cái, không muốn thêm chuyện thị phi, đưa địa khế đã cất kỹ trong túi tiền cho Mộ Khanh “ngươi đã không có việc gì, địa khế cũng đã lấy lại, chúng ta cũng nên tính xem nên sửa lại hoa lâm thế nào”

Mộ Khanh vẫn nhớ tới hai điểu tiên “nhưng điểu tiên còn chưa trở về”

A Sơ lôi kéo hắn đi ra ngoài ‘chờ khi địa khế không còn ở Cổ phủ, bọn họ là thần tiên, có thể an toàn trở ra, đừng lo lắng”

Nếu là điểu tiên, rất dễ dàng rời khỏi Cổ phủ nhưng ủy khuất Lam Oanh rồi.

Mộ Khanh vội vàng cáo biệ Từ Vân Chiết, theo A Sơ về nhà. Đi vào phòng, A Sơ hỏi “sáng hôm nay ngươi vụng trộm xuất môn, có phải đi tìm Cổ Thanh Thanh, đáp ứng thành thân với nàng?”

Mộ Khanh kinh ngạc nói “Làm sao có thể! Ta chỉ tính đến lý luận, sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Béo nữ nhân kia đêm qua có bảo Lưu Sương đến tìm ta, muốn ta theo nàng thì sẽ trả lại địa khế cho ta, ta đương nhiên không đồng ý. Địa khế là của ta, ta là nam nhân, ta nên có trách nhiệm, không thể để nữ nhân che cho ta, thay ta giải quyết vấn đề. Huống hồ…huống hồ ngươi ở trước mặt ta cường thế như vậy, ta cũng muốn che chắn cho ngươi, bảo hộ ngươi”

A Sơ sửng sốt, cảm thấy trái tim như bị ai bóp một cái, có chút khó chịu. Trước kia, hắn vẫn luôn đi trước nàng, che mưa chắn gió. Kiếp này hắn nội tâm đơn thuần, bị người khi dễ, cho nên nàng cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, đổi lại là nàng đứng trước che cho hắn. Đáng tiếc những lời này chỉ làm cho nàng hoài niệm chuyện kiếp trước lại không thể khiến hắn nhớ lại.

Dọc đường từ khách điếm về nhà, nói chuyện liên tục khiến Mộ Khanh khát nước, đưa tay rót ly trà, uống một hơi, thấy không đủ lại uống tiếp. A Sơ không lên tiếng, rời khỏi nhà, vội vàng đến Cổ phủ, muốn xem tình huống bên trong.

Chưa đến hai canh giờ, tình huống trong Cổ phủ đã thay đổi khác thường.

Cổ Thanh Thanh đi qua đi lại trong sân, đá đồ biết bao nhiêu bình hoa, đất cát, ba thiếp… vương vãi khắp nơi. A Sơ đoán là mỹ nam đã bỏ chạy

“Con vịt đã nấu chính lại có thể bay mất. Đây là nam nhân gì vậy? buổi sáng tự mình đưa tới cửa, mới nửa ngày đã bỏ lại lão nương mà chạy. Lão nương phải bắt được hắn, chém hắn thành tám khối mới hả giận”. Cổ Thanh Thanh tức giận rống to, vung chân đá cái ghế trước mắt lại ăn đau, ôm chân, mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt.

Đêm đó, Mộ Khanh tính toán sửa sang lại hoa lâm, tính sáng mai sẽ đến thu thập các cây hoa non, coi thử có thể nuôi sống hay không. Đến nửa đêm, hắn vẫn trằn trọc, ngủ không được, đến sáng thì mình mẩy nóng hổi. Nha hoàn nấu canh gừng uống xong, đầu óc hỗn loạn, trước mắt mơ màng, đành phải gác lại mọi chuyện, nằm trên giường.

Bên ngoài, A Sơ cầm gạo nếp đút cho một con chim lục sắc ăn, thở dài nói “Lục Oanh, ngươi thật nhẫn tâm, suýt chút nữa để Lam Oanh cưới Cổ Thanh Thanh”

Lục Oanh vừa ăn, vừa nhìn A Sơ chằm chằm, nhảy loi choi trên bàn, líu ríu nói “hừ, hắn nói có thể làm bất cứ chuyện gì cho ta, ta không có tin.Hôm kia, ta thấy hắn tán gẫu với một con chim khác rất vui vẻ, ta vừa xuất hiện bọn họ liền không nói nữa, ngươi nói ta có thể không nghi ngờ không? Lần này chính là trừng phạt hắn. Bây giờ không biết hắn lại chạy đi đâu rồi, có lẽ hắn bỏ lại Cổ Thanh Thanh để tìm con chim kia rồi”. Nói xong lại đập cánh bay lên, mổ gạo nếp trong tay A Sơ “khi chúng ta bay qua đây thì nhìn thấy Mộ ca ca, nhưng mà…hình như hắn thay đổi bộ dáng”

“Bây giờ hắn là phàm nhân, bởi vì trải qua chuyện bất đồng nên tính cách cũng khác biệt”

Lục Oanh nâng đầu, đán giá biểu tình của A Sơ, chần chờ nói “nghe nói thần tiên sau khi chuyển thế ở phàm trần phải trải qua chín chín tám mươi mốt nhân sinh mới có thể trở về vị trí cũ. Vây Mộ ca ca sẽ phải đầu thai gần trăm lần, chẳng lẽ ngươi cũng phải tìm hắn suốt tám mươi mốt kiếp sao?”

Sắc mặt A Sơ trầm xuống, khóe môi cong lên, kiên định nói “mặc kệ là tìm tám mươi mốt lần hay là mấy trăm ngàn lần, ta vẫn sẽ tìm, cũng nhất định sẽ tìm được hắn”

Lục Oanh khéo léo xoay tròn người, bay đến cạnh núi giả “được, ta tin ngươi. Đối với tình yêu phải vĩnh viễn không buông tay, ta đối với Lam Oanh cũng thế, tuyệt không để con chim khác có cơ hội. Muốn yêu cũng do ta yêu, muốn bỏ cũng phải là ta bỏ”

Trên không xẹt qua một bóng dáng, Lục Oanh ngước cái đầu nho nhỏ, ánh mắt chăm chú “hắn cũng biết tới tìm ta. Bây giờ ta muốn ẩn nấp, không để hắn dễ dàng tìm được”. Dứt lời duổi cánh, bay theo một hướng khác.

A Sơ thở dài, đi đến trước cửa phòng Mộ Khanh, nha hoàn nói Mộ Khanh uống canh gừng xong đã ngủ nhưng mặt hắn vẫn đỏ bừng, nóng như thiêu, có lẽ canh gừng không có tác dụng. A Sơ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người trên giường vẫn không nhúc nhích, như là đã ngủ say. A Sơ sờ trán hắn, quả nhiên là nóng vô cùng, đưa mắt nhìn thì thấy trên trán có mấy nốt đỏ.

Dường như mấy nốt đỏ này rất ngứa nên Mộ Khanh đưa tay gãi gãi mấy cái, còn hung hăng ngắt nhéo. A Sơ thấy vậy vội ngăn hắn lại, tự mình gãi cho hắn. Dường như không hài lòng với lực đạo này, Mộ Khanh lắc đầu tránh khỏi tay A Sơ, điên cuồng gãi lên trán. Ngón tay vuốt tóc mai của hắn, A Sơ mới phát hiện sau tai cũng có không ít nốt đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.