Chương trước
Chương sau
Tiễn Nhị Lang Thần đi, Tròn Vo cũng mất tích mấy canh giờ, khi tái xuất hiện thì đang nằm lười biếng trên giường, liếm móng vuốt.

A Sơ tràn đầy lửa giận nhưng nhìn cặp mắt thiên chân của Tròn Vo mở to, lại kêu meo meo mấy tiếng như muốn lấy lòng, thế là hết giận. Đem hắn đi tắm, sấy khô da lông lại thay đổi ra giường, không ngờ Tròn Vo ngủ còn đái dầm. Tròn Vo sạch sẽ thơm tho tiếp tục ngủ, A Sơ chắm chú nhìn thân hình nho nhỏ, đây là con trai nàng, nàng là mẫu thân hắn. A Sơ xoay người đi ra cửa, muốn nhìn Huyền thiên kính lần nữa.

Tìm được Thái Thượng Lão Quân thì hắn uống rượu đến mơ mơ màng màng, A Sơ thử hỏi mượn Huyền thiên kính để tìm Mộ Khanh, không ngờ hắn lại nói “Mộ Khanh ở trong Tiên lý tô của ta ngây người suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng có thể hồi phục nguyên thần, tiếc là đã mất tiên thân, bị Hắc Bạch Vô Thường đưa đến Minh giới đầu thai. Đáng tiếc…thật sự đáng tiếc ah. Đúng rồi, Tròn Vo ở chỗ ngươi ngoan không? Ta giữ hắn hai ngày, đứa nhỏ này tra tấn người còn giỏi hơn Tiểu A Chiết. Này, ngươi đi đâu vậy?”

A Sơ vội lao ra khỏi Đâu Dẫn cung, thẳng tiến về phía Minh giới. Nhưng Mạnh Bà nói Mộ Khanh đã uống nước sông Vong Xuyên đi qua cầu Nại Hà.

Nàng đứng yên nhìn dòng nước lạnh như băng dưới cầu, muốn khóc lớn tiếng mà lại không thể khóc được. Hồn phách đi qua cầu Nại Hà dần dần biến mất trong ánh sáng màu lục, nói vậy khi đó hắn cũng như thế, không còn nhớ gì hết, nghênh ngang mà đi.

Cách nhau cây cầu Nại Hà cũng là cách hắn một kiếp luân hồi. Kiếp sau hắn đầu thai làm gì, nàng không biết nhưng nàng biết ước định kiếp này, cho dù sang kiếp sau cũng nhất định bắt hắn phải hoàn lại.

A Sơ hỏi Mạnh Bà “Mạnh Bà, có thể tra giúp ta xem Mộ Khanh đầu thai thế nào không?”

Nghe vậy, Mạnh Bà lập tức ôm cuốn sổ đang để trên bàn vào lòng “cái này không thể cho người ngoài xem được, đây là quy củ”

A Sơ kiên trì “Mạnh Bà, ta là thê tử của Mộ Khanh, ta và hắn đã không gặp nhau ba trăm năm rồi, vừa rồi mới được Thái Thượng Lão Quân nói cho biết…

“Ngươi quen Thái Thượng Lão Quân?”còn chưa nói xong, Mạnh Bà đã cắt ngang lời nàng. A Sơ gật đầu, tuy không biết Mạn Bà muốn gì nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích “cùng ở trên Thiên giới đương nhiên là quen biết. Hắn và phu quân Mộ Khanh của ta quan hệ rất tốt”

Còn chưa nói xong, Mạnh Bà đã lấy trong lòng ra một chiếc vòng màu đỏ “ta có thể cho ngươi xem Vong Xuyên bạc nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện”

A Sơ kinh hỉ vội nói “xin Mạnh Bà cứ nói, nếu ta có thể làm được nhất định sẽ không chối từ”

Mạnh Bà sắc mặt hòa hoãn lại, lấy dưới bàn ra một cái bình trong suốt, bên trong đựng bột phấn màu đỏ thẫm “có rất ít tiên nhân đến Minh giới, cho nên chuyện này ta vẫn giấu. Lúc ta mới tới Minh giới, Lão Quân từng giúp ta. Đây là phấn hoa Mạn châu sa ta thu thập được, nhờ ngươi chuyển đến Lão Quân giúp ta”

Cứ tưởng là việc gì khó, nghe vậy, A Sơ nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nhận lấy bột phấn Mạn châu sa hoa “được, ta nhất định sẽ chuyển đến tận tay, xin Mạnh Bà yên tâm”

Mạnh Bà cười, mở sổ Vong Xuyên, chỉ vào góc bên trái “phu quân ngươi được viết trên tờ này, nhập vào Nhân đạo, đầu thai đến Liễu La trấn, cha mẹ đều chết hết”

A Sơ giật mình “phu quân ta từng là đệ nhất quân sư của Thiên giới, sao lần đầu tiên đầu thai lại nghèo túng như vậy?”

“Nghe nói là Thiên đến trừng phạt hắn”

Thì ra là thế.

A Sơ từ biệt Mạnh Bà rời khỏi Minh giới, đến Đâu Dẫn cung.

Thái Thượng Lão Quân đã tỉnh rượu, vẫn chưa ý thức được mình say rượu đã làm lộ chuyện. Thấy A Sơ cầm một cái bình to đi vào, liếc mắt liền biết trong bình đựng cái gì, lập tức tiến lên cầm lấy, trái ngắm phải xoay, yêu thích không buông tay. A Sơ nói “đây là Mạnh Bà bảo ta mang đến cho ngươi, báo đáp ngươi đã giúp đỡ nàng khi nàng mới tới Minh giới”

Thái Thượng Lão Quân vội đổ phấn hoa ra tay, cười tít mắt “chỉ là chút chuyện nhỏ, không ngờ lại tặng ta đại lễ như vậy. Thật tốt quá, ta vẫn đang tìm nguyên liệu luyện Vong tình đan, lại không dám bảo Tiểu A Chiết đến Minh giới trộm, bây giờ có phấn hoa Mạn châu sa, ta có thể luyện rồi”. Đột nhiên im lặng, ngây ngốc nhìn A Sơ, nghi hoặc hỏi ‘ngươi đã đến Minh giới? ngươi sao lại đến đó?”

A Sơ cười cười “ta đã xem sổ Vong Xuyên, biết Mộ Khanh đầu thai ở đâu, ta chuẩn bị đi tìm hắn”. Nàng dừng một chút, cảm kích nói tiếp “cảm ơn Lão Quân đã chiếu cố Mộ Khanh mấy trăm năm qua. Nhất định là vì năm đó Mộ Khanh cứu ta mà suýt nữa mất mạng, hắn đối với ta tình sâu nghĩa nặng như vậy, sợ là tìm suốt đời cũng không tìm được. Nếu hắn một mình rơi vào phàm trần, ta sao có thể để hắn cô độc một mình, huống hồ…Tròn Vo cũng cần hắn”

Thái Thượng Lão Quân hối hận vả miệng mình “đời này Mộ Khanh cũng không thể thành tiên, hắn đã nhờ ta bảo Tư Mệnh đừng viết cho hắn nhập đạo. Chi bằng ngươi dành thời gian đến năn nỉ Tư Mệnh, để hắn viết cho Mộ Khanh quay về Thiên giới, đến lúc đó có thể cùng song túc song phi, cần gì đến thế gian chịu khổ chứ”

Hiểu được khổ tâm của Thái Thượng Lão Quân, A Sơ cảm tạ “nếu đó là quyết định của Mộ Khanh, ta càng tôn trọng lựa chọn của hắn. Lão Quân, ta biết ngươi yêu quý Mộ Khanh, phần ân tình này ta thay hắn cảm tạ ngươi”

Thái Thượng Lão Quân vừa hối hận vừa tự trách, giẫm nát hai cái vỏ chai. A Sơ trở lại Đông Lăng điện, nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy Mộ Khanh, ngay cả việc Tròn Vo đánh vỡ cái bình hoa cũng chưa phát hiện. Tròn Vo ngạc nhiên nhìn nàng, chui vào bụi hoa.

Hôm sau, A Sơ phân phó tiên tỳ trong Đông Lăng điện, lấy dạ minh châu cho vào tay áo. Tròn Vo đứng trên giường, mở to hai mắt nhìn nàng “ngươi muốn ra ngoài? Đi đâu?”

“Ta muốn đến hạ giới tìm phụ thân ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở lại Đông Lăng điện đi”

“Nhị Lang Thần gạt người!” Tròn Vo kêu lên, bất an đi đi lại lại trên giường “hắn nói mẫu thân tốt lắm, có thể cho ta ăn, có thể chơi với ta, đi đâu cũng không lo ngã. Ngươi luôn miệng nói ngươi là mẫu thân của ta nhưng lại muốn bỏ ta một mình ở đây. Không được, nhất định không được, nếu ngươi đi ta sẽ đi tìm Nhị Lang Thần, không quay lại nữa”

A Sơ cười tủm tỉm ôm lấy Tròn Vo, hắn giãy dụa hai cái rồi ngồi lên đùi nàng, bộ dáng không thèm để ý tới. A Sơ dỗ “Tròn Vo ngoan, đừng bướng bỉnh. Mẫu thân chẳng qua chỉ đi vào ngày, ngươi lại làm nũng không cho mẫu thân đi. Mẫu thân biết ngươi luyến tiếc, ta cũng vậy nha”

Tròn Vo nhảy dựng lên “ai luyến tiếc ngươi? Dù sao ta sẽ không ở một mình trong Đông Lăng điện. Hoặc là ngươi để ta đến Nhị Lang Thần điện hoặc đưa ta cùng đi”. Chống lại ánh mắt của A Sơ, bộ lông màu trắng lộ ra chút phấn hồng, xoay người nhìn vào vách tường “đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn ta, ta chẳng qua muốn xuống dưới chơi đùa”

A Sơ cầm một cái tiểu kim kết chọt hắn “thì ra là Tròn Vo muốn đi cùng ta nha, đừng thẹn thùng cũng đừng lấy cớ,tiểu hài tử nói dối là không ngoan, để cha ngươi biết được nhất định sẽ đánh vào mông ngươi”

Tròn Vo càng được nước “phụ thân mà đánh mông ta, ta không cần phụ thân nữa”

A Sơ vuốt ve bộ lông của Tròn Vo “ta nói chơi thôi, cha ngươi sẽ luyến tiếc đánh ngươi ah”

Tròn Vo hếch mặt, bốn chân chụm lại, phóng lên bàn, dựng thẳng cái đuôi rồi chạy ra ngoài. A Sơ vội đuổi theo, Tròn Vo bỗng nhiên dừng lại, A Sơ đi tới nhìn thấy ngoài cửa có hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang được tiên tỳ đưa vào tiền thính. Tròn Vo dừng bước, híp mắt chạy vào trong điện.

Người đến là Thương Thuật và nữ nhi Uyển Uyển của hắn. Uyển Uyển bộ dáng thông minh xinh xắn, mặc áo ngắn tay màu hồng, váy cũng màu hồng, trên đầu là dây cột tóc màu hồng có gắn nơ bươm bướm,bộ dáng khiến người yêu thương.

Nhìn thấy con mèo, Uyển Uyển kêu lên “phụ thân ngươi xem kìa, A Sơ bá mẫu có một con mèo nhỏ thật đáng yêu”

Thương Thuật đã sớm nghe nói tới Tròn Vo, nói với Uyển Uyển ‘đây không phải là con mèo nhỏ bình thường đâu”

Vừa dứt lời, Tròn Vo run run mấy sợi râu, đi vòng quanh Uyển Uyển hỏi “meo meo, ngươi tên gì?”

Uyển Uyển giật mình nhìn hắn ‘ah, ngươi biết nói?’

Tròn Vo không để ý, lắc lắc cái đuôi, lộ hai cái răng nanh trong miệng “không nghe ta đang hỏi ngươi sao? ngươi là ai?”

Uyển Uyển bị bộ dáng của Tròn Vo làm cho sợ hãi, run run nói “ta…ta là Uyển Uyển’ sau đó ôm lấy chân Thương Thuật “phụ thân, con mèo này biết nói”

Tròn Vo nhìn nàng chằm chằm, bốn chân quỳ rạp trên mặt đất. Một đám khói trắng bốc lên, con mèo nhỏ biến thành một nam oa nhi trắng nõn phấn nộn.

Hắn mặc y bào màu vàng trắng, ngũ quan thanh tú, ánh mắt trong suốt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên, mất hứng nói “Đông Lăng điện là địa bàn của ta và mẫu thân, ta lần đầu tiên gặp ngươi đã thấy thích, quen biết rồi, sau này ngươi có thể thường xuyên đến Đông Lăng điện tìm ta”

Uyển Uyển tránh sau Thương Thuật, hoảng sợ nhìn nam oa nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt “ta..ta không thích ngươi”

Tròn Vo trợn mắt “không thích thì ngươi đừng ở đây. Bây giờ ta cũng thấy ghét ngươi”

A Sơ thiên tân vạn khổ muốn xem chân thân của Tròn Vo không được mà Uyển Uyển vừa xuất hiện, hắn đã biến hình. Uyển Uyển kế thừa mỹ mạo của Ngọc Cẩm và Thương Thuật, là một tiểu tiên nữ đoan trang thanh lịch, tiểu tiên đồng nhà nào cũng yêu thích, khó trách Tròn Vo chủ động biến thành hình người để làm quen với nàng. Nhưng bị Uyển Uyển cự tuyệt, Tròn Vo rất tức giận. A Sơ ở chung với hắn nhiều ngày, A Sơ biết tính tình hắn cương liệt, nói một không nói hai. Giống như lúc này, vừa nói thích Uyển Uyển đã lập tức trở mặt, đề phòng hai hài tử cãi nhau, A Sơ lập tức kéo Tròn Vo đến cạnh mình “Tròn Vo, ngươi như vậy sẽ làm Uyển Uyển sợ, Uyển Uyển càng không muốn làm bạn với ngươi”

Bên kia Thương Thuật cười hớ hớ lôi kéo Uyển Uyển ‘đây là công tử của A Sơ bá mẫu, bộ dáng của hắn còn đẹp hơn cha hắn mấy lần, sao ngươi lại không thích?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.