Chương trước
Chương sau
Mộ Khanh mừng rỡ như điên, hận không thể ngay lập tức thấy một tiểu oa nhi béo mập, cứ đi đi lại lại trong phòng rồi lại vuốt cái bụng bằng phẳn của A Sơ, ngây ngôi cười.

Thương Thuật để lại mấy viên đan dược vừa rồi đã cho A Sơ ăn, dặn dò Mộ Khanh “không được vận động kịch liệt, không được để cảm xúc dao động, phải bồi dưỡng thật nhiều. Đan dược một ngày uống ba lần sẽ điều trị tốt. Một khoảng thời gian nữa nàng sẽ bị nôn nghén, ta sẽ đến cho thuốc dưỡng thai. Ah, đúng rồi, có chút chuyện quan trọng cần phải chú ý, Mộ Khanh,ngươi đi ra đây, ta nói cho ngươi biết”

Vì A Sơ và tiểu bảo bối trong bụng nàng, Mộ Khanh không chút do dự mà đi theo hắn, lại bị Thương Thuật kéo vào một góc, nhỏ giọng nói “trong khoảng thời gian này tính tình của nàng có thể sẽ rất nóng nảy, ngươi phải kiên nhẫn một chút, phải cẩn thận một chút. Nếu không..ngươi sẽ giống như ta vậy” nói xong vén tay áo lên, bên trên là mấy vết tím bầm.

Mộ Khanh nhướng mi, Thương Thuật lại nói tiếp “mấy vết này đều do bị Ngọc Cẩm nhéo. Lúc này nữ nhân rất hung tàn, nàng nói một ngươi không được nói hai, nàng vui vẻ, ngươi cũng phải vui vẻ theo; nàng không vui, ngươi phải dỗ cho nàng vui, có đôi khi nàng cần mắng chửi ngươi để phóng thích cảm xúc, ngươi phải trăm ngàn lần phải chịu đựng, không được cãi lại nàng”

“Không đến mức vậy chứ” Mộ Khanh hoài nghi, tuy nghe nói nữ nhân mang thai rất dễ xúc động nhưng hình như Thương Thuật nói hơi quá.

Thấy hắn không tin, Thương Thuật hừ hừ “nữ nhân mang thai phần lớn đều như nhau, hung tàn táo bạo, cố tình gây sự”

Mộ Khanh nói “Ngọc Cẩm bình thường văn tĩnh lẽ phép, một khi thay đổi ngươi phải thích ứng, còn với ta thì A Sơ vẫn luôn như thế”. Hắn có vẻ rất tin tưởng A Sơ, tuy bình thường nàng có chút bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng cũng coi như am hiểu lòng người thỉnh thoảng còn rất nhu thuận.

Thương Thuật ra vẻ từng trải “phần lớn nữ nhân đều hung tàn táo bạo, còn một số ít…A Sơ khi thay đổi, nói không chừng mỗi ngày đều thương xuân buồn thu, là chứng u buồn tiền sản ah, tiểu Khanh Khanh, ngươi cẩn thận nha. Hahaha, phải nỗ lực gấp bội đi”

Hắn dùng lực vỗ vỗ bả vai Mộ Khanh, vác hòm thuốc, đằng vân mà đi. Mộ Khanh suy nghĩ những gì hắn nói, cảm thấy chắc không đến nỗi như thế. Quay lại phòng, A Sơ dựa vào đầu giường, lạnh mắt nhìn hắn “lâu như vậy? Thương Thuật nói gì với ngươi?” có phải cố ý dẫn ngươi ra ngoài là nói cục cưng trong bụng ta không ổn?” nói xong đưa tay ôm ngục, gục đầu đầy thương tâm.

Mộ Khanh như bị sét đánh, trong đầu hiện lên vẻ mặt cười gian của Thương Thuật: A Sơ khi thay đổi, nói không chừng mỗi ngày đều thương xuân buồn thu, là chứng u buồn tiền sản ah

A Sơ khi thay đổi, nói không chừng mỗi ngày đều thương xuân buồn thu, là chứng u buồn tiền sản

Thương xuân thu buồn, chứng u buồn tiền sản

Thấy hắn không trả lời, A Sơ hoảng hốt, thần sắc thương tâm như nháy mắt tràn ra, nước mắt hoe mi, thanh âm run run hỏi “Mộ Khanh, ngươi làm sao vậy? có đúng thế không? Ta lần đầu tiên mang thái, có phải hay không…có phải ta không xứng mang thai đứa nhỏ này nên ông trời muốn mang hắn đi”

Mộ Khanh bước như bay đến bên người nàng, ôm vai nàng giải thích “không có, Thương Thuật chỉ ta cách chiếu cố ngươi thế nào. Ngọc Cẩm cũng mang thai mà, cho nên hắn truyền lại cho ta một ít kinh nghiệm để có thể chăm sóc tốt cho ngươi”

“Vậy sao hắn nói cho ngươi mà không phải ngươi chủ động đi hỏi hắn?’

Mộ Khanh thần sắc rối rắm “Ta… Còn chưa kịp hỏi, hắn đã nói trước.”

A Sơ ngẩng đầu, tức giận nhìn hắn “mấy chuyện này mà còn không kịp? trước tiên ngươi nên nghĩ đến, nếu ngươi quan tâm chuyện này hàng đầu thì sẽ chủ động đi hỏi hắn trước chứ không phải đợi hắn nói cho ngươi nghe”

Mộ Khanh ngây ngốc nhìn nàng,sắc mặt nghiêm túc, không lên tiếng. Hắn không biết giải thích thế nào. Đâ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, vì sao phải ép hỏi như thế? Chẳng lẽ đúng như Thương Thuật nói, nữ nân khi mang thai đều thay đổi, thích làm khổ nam nhân, mà nam nhân chỉ có thể cam chịu để mặc nàng muốn làm gì thì làm?

Người bên cạnh bất an kéo tay áo hắn nói “ngươi tức giận?”

Bên người bé bất an nhìn hắn, kéo kéo hắn tay áo: “Ngươi tức giận?” thân thể mềm mại dán sát vào người hắn, hai tay ôm chặt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực hắn “ngươi đừng nóng giận, đều do ta không tốt, là ta nóng vội”

Nghe vậy Mộ Khanh thư thái cười, A Sơ vẫn là A Sơ, dù có chút gây sự nhưng vẫn am hiểu ý người. Hắn ôm nàng, đang tính hôn lên trán nàng lại nghe nàng thấp giọng khóc, thanh âm nặng nề “nếu ngươi còn chưa chuẩn bị tâm lý để có đứa nhỏ, ta cũng có thể không cần hắn”

Ai nói không cần đứa nhỏ này. Hắn chỉ là không chủ động hỏi Thương Thuật thôi mà, sao giải thích thế nào cũng không đúng? Mộ Khanh tức giận nói “ai nói không cần, ngươi đừng có vô lý như vậy” nhìn thấy nàng hoảng hốt, giọng điệu của hắn bình tĩnh hơn, thấp giọng dỗ dành “ta cao hứng còn không kịp, cũng vì thế mới chậm chạp hỏi thăm Thương Thuật. Ngươi nhìn ta đi, ta vui đến mức đầu nở hoa ah”

Mộ Khanh lấy tay chỉ vào tóc mình, hết cách rồi, đành phải thử biện pháp này, không ngờ A Sơ lại bật cười, vuốt tóc hắn, ôn nhu nói “ta giúp ngươi cắt mớ tóc bị cháy đi, sẽ không kỳ quái như vậy nữa”

Thành công chuyển đề tài, Mộ Khanh lập tức mang kéo đến, lo lắng cúi người ngồi trước mặt A Sơ.

Nàng muốn cắt thì cứ cắt, chỉ cần nàng quên chuyện vừa rồi, mấy sợi tóc coi như giúp nàng tiêu khiển đi.

A Sơ vươn tay, vừa vặn chạm ngay đầu hắn, bắt đầu giúp Mộ Khanh sửa sang mái tóc.

Dưỡng vài ngày, tóc trên trán đã dài ra nhưng vẫn không thể cột lại, A Sơ lại cảm thấy Mộ Khanh để tóc ngắn có vài phần tiêu sái, mấy phần phong lưu thêm chút quyến rũ khiến người ta đui mù.

Hôn lễ của Thương Thuật và Ngọc Cẩm cử hành đúng hạn, khi A Sơ đến, Ngọc Cẩm đang trang điểm. Khi nàng quay đầu liền thấy mặt mày như họa, môi hồng như cánh hoa, bàn tay trắng nõn, đúng là hồng tụ thêm hương, tư thái lại có vài phần kiều mỵ. Ngọc Cẩm vốn đã đẹp, trang điểm lên đúng là khó có người bì lại nhan sắc của nàng.

Quay quanh nàng vài vòng, A Sơ kêu lên “Ngọc Cẩm, ngươi hôm nay thật đẹp”

Mộ Khanh nhìn Ngọc Cẩm, cũng liên tục gật đầu khen “Ngọc Cẩm tiên tử thiên sinh lệ chất, tao nhã đoan trang, Thương Thuật đúng là có phúc”

A Sơ đưa tay chọt hắn một cái, cười nói “bây giờ ngươi mới biết Ngọc Cẩm là mỹ nhân sao? lúc trước nàng đau khổ tương tư ngươi, ngươi lại không thèm liếc nàng một cái, làm nàng lúc đó rất thương tâm nha”

Nghe A Sơ nhắc lại chuyện cũ, Ngọc Cẩm hai má đỏ bùng, chà chà hai tay, cúi đầu thẹn thùng nói “thực ra năm đó…ta rất thích Mộ thượng tiên, năm đó cũng mong được gả cho ngươi, có điều…”

“Ngọc Cẩm!” còn chưa dứt lời đã thấy Thương Thuật mặc hỉ bào đỏ thẫm đứng ngay cửa, nổi giận đùng đùng trừng mắt với nàng “ngươi, ngươi…ngươi đã đến với ta sao còn nói với hắn những lời này?”

Ngọc Cẩm vẻ mặt quẫn bách, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn “ta chỉ là nói chuyện cũ, không có ý gì”

Thương Thuật hất tay nàng ra, tức giận nói “ý ngươi là ta ép buộc ngươi? Ngươi thực ra là không tình nguyện. Ngươi nói cho ta biết, vì sao lại đối với ta như vậy?”

“Ngươi nghe ta giải thích…”

Thương Thuật che lỗ tai “Ta không thích nghe, không thích nghe!”

A Sơ thật muốn phóng một chiếc giày vào mặt hắn “không thích nghe ngươi còn muốn nàng giải thích là sao?’

Mộ Khanh vui sướng khi người gặp họa, cười cười với Thương Thuật, càng làm cho hắn thêm tức giận, khóe mắt như có lệ quang, ra sức đấm vào mình. Ngọc Cẩm ôm lấy tay hắn, quát lớn bảo hắn ngừng việc tự hành hạ mình, cũng nói với A Sơ và Mộ Khanh “hắn đã như vậy, các ngươi không cần tìm cách khi dễ hắn. Hôm nay hắn là tân lang, không thể tức giận, nếu lỡ hắn bỏ chạy, các ngươi đi đâu tìm Thương Thuật để đền cho ta?”

Nghe Ngọc Cẩm nói chuyện vì mình, Thương Thuật liền ôm lấy nàng, giọng điệu có chút ủy khuất “Ngọc Cẩm, ngươi yên tâm đi, ta có tức giận cũng không bỏ ngươi lại mà chạy. Ta chỉ không muốn nhìn tiểu bạch kiểm”

Ngọc Cẩm giận dữ “Người ta là tới chúc mừng chúng ta, ngươi đừng nháo. Lại đây giúp ta chọn trâm cài đi. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời ta, ngày thành thân cũng là ngày nữ nhân xinh đẹp nhất, hôm nay ta muốn cho các nữ nhân có chút tư sắc ngày thường vẫn xem thường ta biết được ai mới là người hạnh phúc”

Nhìn Ngọc Cẩm cười gian, Thương Thuật run run, cầm lấy một cây trâm đưa tới. Ngọc Cẩm nhìn nhìn, hài lòng gật đầu. A Sơ hỏi “Thương Thuật, ngươi cảm giác như thế nào? Khẩn trương không? Hưng phấn không?”

“Ta chỉ là một đạo cụ thôi” nhìn qua gương thấy Ngọc Cẩm trừng mắt, Thương Thuật vội vàng sửa miệng “không, ta quá khẩn trương cũng không biết nói gì nữa. Có thể lấy được Ngọc Cẩm, cuộc đời này với ta là đủ”

Xem ra Thương Thuật là thê nô rồi. A Sơ và Mộ Khanh cười trộm, đứng lên đi ra ngoài giúp vui. Mộ Khanh ôm nàng, cúi đầu dụ dỗ bên tai “ta đập hạch đào cho ngươi ăn nha”. A Sơ nghe vậy, đang tính nhảy nhót hoan hô đã bị bàn tay to của Mộ Khanh ngăn lại cùng với lệnh cấm “không được nhảy, không thể chạy cũng không được quá mức hung phấn”

Tìm được chỗ trống ngồi xuống, Mộ Khanh bắt đầu đập hạch đào. A Sơ rót hai chén nước cho mình và hắn, sau đó đặt tay lên gối, nhìn Mộ Khanh đập hạch đào. Hạch đào khá lớn, có nhiều vết nứt, ngón tay Mộ Khanh khẽ dùng sức đã nát, lộ ra lớp thịt bên trong. Mộ Khanh đút cho A Sơ, hạch đào còn chưa tới miệng đã vội dùng lưỡi cuốn lấy, béo bùi ngon miệng, vị mặn cũng vừa phải, ăn rất ngon.

Vì hồi báo Mộ Khanh, A Sơ lột đậu phộng cho hắn. Hai người, một người ăn đậu phộng, một người ăn hạch đào, ăn đến bất diệc nhạc hồ

“Mộ Khanh, A Sơ.” Bỗng nhiên có người gọi bọn họ, quay đầu lại liền thấy Nhị Lang Thần mặc thường phục.

Mộ Khanh buông hạch đào trong tay, cười hỏi “Nhị Lang Thần, con chó nhỏ của ngươi đâu?’

A Sơ dùng sức đạp cho hắn một cái, thái độ tùy ý như vậy là sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.