Hạt nữ hồn phi pháchtán, trong không khí tràn ngập mùi hương tanh tưởi, tiểu tướng sĩ xốcmàn lên để cho thông gió. Tuyết phong trắng xóa, chờ mùi tanh kia tanbiến, tiểu tướng sĩ lại hạ màn xuống.
Hai đại nam nhân ngồi trước bàn, một người đang đút thuốc cho con chó nằm gối đầu lên chân mình.Hao Thiên Khuyển thoạt nhìn rất suy yếu, đầu lưỡi phấn hồng giờ đenthui, yếu ớt liếm viên thước. Nhị Lang Thần khi phóng tiêm tam kích uylực vô cùng mà nay cầm một viên thuốc nhỏ lại phải cố hết sức, cũngkhông phải viên thuốc có vấn đề mà do hắn cố không nhúc nhích để HaoThiên Khuyển liếm viên thuốc được thuận tiện hơn, đang cố gắng kiênnhẫn.
Như không để chủ nhân vất vả, Hao Thiên Khuyển liền nhanhchóng nuốt viên thuốc xuống, Nhị Lang Thần mặt mày hớn hở vì Hao ThiênKhuyển hiểu lòng hắn. Nhưng nhớ tới vừa rồi Mộ Khanh nói với hắn chuyệnTây hải tam công chúa và Nhị công tử Thanh Khâu, Nhị Lang Thần liền hỏiMộ Khanh “nếu ngươi đã hoài nghi hạt nữ, sao còn thảo luận chuyện ta vàTam công chúa làm gì?”
Ngụ ý là: nếu công chúa bảo bối của ta bịngười Ma giới bắt làm nhược điểm uy hiếp, đánh, mắng, rút tiên gân, bỏvào vạc dầu…ngươi tính thế nào?
Mộ Khanh thản nhiên nói ‘nếu nàng là người lương thiện, nghe cũng không sao, nếu không phải thì chắc chắn phải chết. Ngươi cũng phối hợp cùng ta tĩnh tọa, ta không tìm cơ hộinói với ngươi thì tới lúc nào nữa, mà cũng thật lạ, sao vừa rồi ngươilại ngồi đây với ta không đi?”
Nhị Lang Thần nâng đầu Hao ThiênKhuyển lên, đau lòng sờ sờ an ủi, vừa trả lời Mộ Khanh “ta biết quân sưkhông tham nữ sắc cho nên hoài nghi, ngươi lại cố ý dẫn Hao Thiên nhà ta tới đây, không phải là muốn ta trợ giúp sao?”
Mộ Khanh ra vẻ kinh ngạc “ngươi thật thông minh”
Nhị Lang Thần nhếch miệng “bình thường thôi”
Bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân vội vã, rèm che được vén lên,tuyết phong trắng xóa lập tức ập vào,người bên trong đưa tay che mắt,nói với Lý Thiên Vương lỗ mãng “xảy ra chuyện gì?’
Lý Thiên Vương vốn đang ở trong trướng của mình nghỉ ngơi, đột nhiên nghe bên phía MộKhanh có tiếng đánh nhau, vội vàng mang giày chạy tới, thấy sắc mặt MộKhanh và Nhị Lang Thần có chút quỷ dị. Lý Thiên Vương lậc tức lộ ra vẻmặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ồn ào nói “các ngươi lại đánhnhau? Đã lớn như vậy còn đánh nhau, ai còn muốn đánh nữa, ta sẽ thu hắnvào Linh Lung tháp”
Mộ Khanh và Nhị Lang Thần cùng liếc nhìn hắn, đen mặt không lên tiếng, tiểu tướng sĩ sợ Lý Thiên Vương hiểu lầm liềnlên tiếng giải thích “hồi Thiên vương, vừa rồi chúng ta cứu được một nữnhân không phải là phàm nhân cũng không phải người tiên giới, nàng chính là ma nữ bò cạp, phụng mệnh Ma chủ giả trang đến làm rồi loạn quân tình của chúng ta, vừa rồi Quân sư và Nhị Lang chân quân hợp lực giết chếtnàng”
Lý Thiên Vương đưa tay vuốt râu, có chút suy nghĩ, sau đóđưa ra quyết địn “Ma quân quỷ kế đa đoan, chúng ta khó lòng phòng bị.Bây giờ chúng ta họp thương lượng kế sách đi, tranh thủ thời gian bắtđược Ma quân”
Trong trướng đang chuẩn bị thương nghị, cảnh tượng trong gương đột nhiên mơ hồ, hóa thành một đám sương trắng bềnh bồng.
Thái Thượng Lão Quân thu hồi Huyền thiên kính nói với mọi người “nhìn đủ chưa? Thiên đế đang ở Lăng Tiêu điện chờ ta”
Lão Quân đã lên tiếng, chuyện tình của Thiên đế càng không thể chậm trễ, sợ Ngọc Cẩm và A Sơ không chịu, Thương Thuật giành nói trước “đủ, đủ, quân sư không có việc gì là tốt rồi. Đa tạ Lão Quân”
Thái Thượng Lão Quân hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Ngọc Cẩm cao hứng nói với A Sơ “ngươi cứ an tâm ở lại Thanh điện đi, Mộ quân sư và Nhị Lang chân quân ăn ý như thế, nhất định sẽ bình an chiến thắng trở về”
Ăn ý… A Sơ cảm giác như có quạ bay đầy đầu
Thương Thuật vụng trộm ôm vai Ngọc Cẩm “ngươi còn muốn đưa nàng đi sao?”
Ngọc Cẩm mặt đỏ bừng lại làm như không phát hiện cái tay ai đó đang ở trênvai mình “nếu Mộ quân sư quyết định như vậy, quan trọng nhất là nếungươi không đồng ý, ta cũng không có cách nào”
A Sơ nhìn Ngọc Cẩm lại nhìn Đại A Chiết. Từ lúc Ngọc Cẩm xuất hiện, vẫn liên tục đỏ mặt,không biết có phải nàng lây bệnh của Đại A Chiết hay không?
Đỏ mặt cũng là một bệnh dễ lây lan sao? trị liệu thế nào đây?
Nhưng làm người ta giật mình nhất là Thương Thuật, trước kia hắn rất nữ tính, thích tranh giành tình nhân với các nữ tiên hoặc là tám chuyện về đồtrang sức, son phấn…Nhưng từ lúc hắn thề thốt làm “bằng hữu” với NgọcCẩm, khí chất cũng chậm rãi thay đổi, không dùng lan hoa chỉ nữa, môicũng không thoa son, mày cũng không vẻ, trang phục cũng nam tính hơn,nhìn xa là thiếu niên anh tuấn, nhìn gần thì ngọc thụ lâm phong….
Tuy vậy đôi khi vẫn còn bóng dáng xưa cũ.
Giống như hiện tại, hắn ngoan ngoãn cúi đầu để Ngọc Cẩm chải tóc cho hắn,thỉnh thoảng còn chu miệng muốn hôn. Ngọc Cẩm một lần lại một lần chạmnhẹ lên môi hắn, đối với hắn như là yêu thích không buông tay. A Sơ thật hoài nghi thực ra Ngọc Cẩm đã thích Thương Thuật từ trước, chẳng qua là ngại mở miệng.
Nói sao thì hôm nay cũng là ngày đáng giá để caohứng. Thương Thuật như ý nguyện trở thành ‘bằng hữu” của Ngọc Cẩm, A Sơcũng biết được tin của Mộ Khanh vì thế nàng cam tâm ở trong lồng sắt. Ba ngày sau đại chiến sẽ kết thúc, ba ngày có thể lại nhìn thấy Mộ Khanh. A Sơ nghĩ, đến lúc đó nhất định phải lưu hắn ở lại Đông Lăng điện, nếukhông…nếu không nàng cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Mấyngày nay A Sơ tâm tình vui vẻ, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm vớiTiểu A Chiết, còn chọc ghẹo Đại A Chiết hay đỏ mặt, muốn ăn có ăn, muốnuống có muốn, rất thoải mái. Nhưng đến giữa trưa ngày thứ ba, không hiểu sao đột nhiên nàng thấy lo âu, không ngừng đảo quanh trong lồng sắt,giống như đang bị một áp lực đè nặng khiến nàng hoảng hốt.
Ngày thứ tư truyền đến tin tốt, Thiên giới chiến thắng Ma giới, đại quân toàn thắng trở về.
A Sơ còn nghe Tiểu A Chiết diễn tả cảnh tượng đội quân hùng hậu trở về.Ma quân đại bại lui về Ma giới, phong tỏa cửa khẩu, không dám quấy nhiễu Thiên giới hay nhân gian. Thiên binh thiên tướng nhiều như cá diếc quasông, dọc đường khua chiên gõ trống ầm vang, khắp nơi vui mừng chiếnthắng. Hôm sau là đại yến khao thưởng các tướng sĩ đã vất vả.
Hôm nay Thiên giới, náo nhiệt phi phàm!
Đang nói giữa chừng, Thái Thượng Lão Quân cùng hai nam nhân mình mặc chiếngiáp đi vào. A Sơ chăm chú nhìn, thì ra là Nhị Lang Chân Quân và LýThiên Vương, hai vị đại nguyên soái với chiến thắng Ma quân trở về
A Sơ nhìn chung quanh “sao chiến thắng trở về lại không đến Lăng Tiêu điện ăn mừng mà tới Đâu Dẫn cung?”
“Chúng ta được Thiên đế cho phép, đặc biệt đến thăm ngươi” sắc mặt của Nhị Lang Thần có chút trầm trọng.
“Xem ta? Xem ta làm cái gì?” A Sơ có chút khó hiểm, tâm tình hoảng loạn,khẩn trương nhìn từng góc trong Thanh điện nhưng không hề phát hiện rangười mình vừa nhớ lại vừa hận, vội vàng hỏi “Nhị Lang chân quân, thượng tiên đâu? Hắn lại muốn đùa giỡn chuyện gì mà giam ta ở đây, chẳng lẽlại muốn cùng ta chơi trốn tìm?”
Nhị Lang Thần bi thiết nhìn nàng, há miệng hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Nhất thời, A Sơ cảm thấy như toàn thân mình đang ngâm trong nước lạnh, nàngquay đầu hỏi Lý Thiên Vương “Lý Thiên Vương, thượng tiên đâu? Tuy rằnghắn miệng độc, nhưng đối với ngươi cũng có lòng ah”
Lý ThiênVương thích cãi nhau với A Sơ lúc này hai mắt đỏ hoe, cũng không lêntiếng. Trái tim của A Sơ như nhảy lên tới cổ nàng, run giọng hỏi “vì sao các ngươi đều trở về mà hắn thì không? Hắn đâu? Mau nói đi? Không phảicác ngươi đến tìm ta sao? sao không nói lời nào?”
“Dao Liên” NhịLang Thần không dám đối diện ánh mắt của nàng “Cửu Cẩm đột nhiên xuấthiện trong tay Ma quân làm Quân sư rối loạn tâm trí, đồng quy vu tậncùng Ma quân’
Lý Thiên Vương phẫn nộ phản bác “nàng ta không phải là Cửu Cẩm, Cửu Cẩm đã chết lâu rồi, đó chẳng qua là nữ tử giống CửuCẩm mà thôi, có thể là do dịch du hoặc do biến ra, vậy mà lại mê hoặcđược Quân sư. Chắc chắn đó là quỷ kế của Hoặc Quân, năm vạn năm trướccũng vậy, bây giờ cũng vậy. Nữ nhân kia đúng là tai họa”
A Sơkinh ngạc, khó tin nhìn bọn họ. Rốt cuộc nàng không thể gặp lại cái kẻđáng hận kia sao? A Sơ hít sâu một ngụm, vô lực tựa lưng vào thành lồngsắt lạnh như băng “Ma chủ Hoặc Quân chết rồi? chẳng phải Ma quân luiquân về Ma giới sao? Cửu Cẩm là ai?”
Hai người kia đưa mắt nhìnnhau, nhíu mày, không đáp. Thái Thượng Lão Quân thở dài nói “đây là kiếp nạn của quân sư, đại kiếp nạn a”
Thân hình trong lồng sắt nhẹnhàng run lên, A Sơ cảm thấy tim như đeo chì, người duy nhất trên đờinày có thể làm Mộ Khanh loạn tâm e chỉ có nàng. Mộ Khanh vẫn luôn nhớ vị hôn thê của mình, cũng chỉ có nàng mới xứng đôi với hắn. A Sơ nhớ hắnđã nói, năm vạn năm trước, lúc tiên ma đại chiến, hắn lâm trận bỏ chạy.Mà theo cách nói của Lý Thiên Vương thì chuyện năm vạn năm trước có liên quan tới Cửu Cẩm. Mộ Khanh, ngươi si tình với Cửu Cẩm đến mức đó sao?cho nên nguyện ý đi lên vết xe đổ?
A Sơ bi thương vô cùng, NhịLang thần đưa tay sờ vào ổ khóa trên lồng sắt, cau mày nói “làm cách nào để mở lồng sắt này ra? Dao Liên tiên tử, ngươi muốn ra ngoài không?”
Thái Thượng Lão Quân la lên “ai nha, chìa khóa ở trên tay quân sư”
Mọi người sửng sốt, ánh mắt yên lặng rơi trên người A Sơ
Mộ Khanh trước khi đi đã nói, thắng trận trở về sẽ rời khỏi Đông Lăngđiện, bây giờ lại vì Cửu Cẩm mà đánh mất tính mạng. Dù là thế nào thìkết quả đối với A Sơ vẫn là vậy, đều phải mất đi. Hắn vì Cửu Cẩm cũngđược, hắn còn sống cũng thế, chết rồi cũng vậy, kết cục vẫn là hắn sẽkhông quay lại. Hắn đã nói đi thì nhất định sẽ không ở lại. Bây giờ chỉlà dùng một cách khác mà thôi, nhưng…Nhưng vì sao lúc này nàng lại đaulòng như thế, hình ảnh của bốn vạn năm qua từ từ lướt qua đầu nàng rồidần dần vỡ vụn. Mộ Khanh từng nói, ký ức thuộc về hai người, một ngườiđã quên hoặc không còn tồn tại, ký ức sẽ không trọn vẹ, sẽ rất đau. Bâygiờ nàng đã cảm nhận được, tim đau đến vỡ thành từng mảnh, tùng mạnh,chắp vá, hàn gắn thế nào cũng không thể được như cũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]