Đáng giận! Thật đáng giận!
Bất chấp tất cả, A Sơ chạy đến thư phòng của Mộ Khanh, thấy hắn đang đọcsách, nàng kêu lớn “thượng tiên, không hay rồi, Lam Oanh không thấy đâucả”
Mộ Khanh tay cầm sách, không chút lo lắng, ngẩng đầu thảnnhiên nhìn nàng “ah, buổi sáng ta đã biến nàng trở về nguyên hình rồinhốt vào trong lồng sắt rồi”. Nói xong hắn đưa mắt nhìn lồng chim bênngoài cửa sổ, hai con chim, một lam một lục đang chụm đầu với nhau. Nếuđã đáp úng cùng nàng đi ngắm Thiên Hà thì nên để Lam Oanh trở về nguyênhình vẫn yên tâm hơn, khỏi mắc công làm hư chuyện tốt.
A Sơ nhìnhai con chim trong lồng, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, vẻ mặt cóchút đắc ý nhìn Mộ Khanh đang từ từ buông cuốn sách xuống
“LamOanh thật đáng thương nga, ha ha…” A Sơ thẹn thùng chuyển qua cái lồngchim phía trước, đồng tình liếc nhìn con chim màu lam một cái, con chimmàu lục lại che trước người nói, thét chói tai với A Sơ. Lam điểu độtnhiên vươn móng vuốt, đạp lục điểu một cái rồi xoay lưng tự cắn lá câ.
A Sơ còn muốn nói chuyện của Lam Oanh nhưng bị Mộ Khanh nhìn chăm chú, trán đổ mồ hôi, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.
Chờ đợi, khẩn trương, bất an, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc trời tối, Đông Lăng điện cảm giác có chút oi bức, cũng là lúc Thái Thượng Lão Quân đổtro than trong lò luyện đan. A Sơ đứng trước cửa Đông Lăng điện, đến khi trời tối hẳn, Mộ Khanh mới xuất hiện. Hắn gật đầu ý bảo xuất phát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-nguoi-that-hu/2190373/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.