" Hay chúng ta ghé qua bên hội bàn cờ một lát?"
Lãnh Hoa, Cẩn Thần Hi, Vân Bạc cũng xem như là chỗ quen biết. Tuy nhiên mĩ nữ động lòng đã dày công sắp đặt như vậy cũng nên để người ta riêng tư một chút.
" Được"
Ta cũng không quan tâm lắm, liền chấp thuận mà xoay người. Chưa đi được nửa bước, giọng nói nhàn nhạt của Lãnh Hoa vang lên.
" Vân Bạc huynh sao đã vội đi vậy?"
" Lãnh Hoa đệ, lâu không gặp, đệ trông không khác gì 500 năm trước"
Bị người ta bắt gặp khi đang muốn chạy trối chết đúng là cảm giác không thoải mái gì.
" Đúng thật. Thời gian trôi rất nhanh"
Ta đứng một bên phụ họa.
" Đúng, đúng"
Vân Bạc ca, mau đi thôi, bỏ lại tên đào hoa đáng ghét này đi.
Ai bảo hắn còn nhỏ đã ngông cuồng đòi thách đấu muội, rồi giáng họa cho muội. Lớn lên một chút rồi thì hết châm chọc lại xem muội như không khí. Muội mới không thèm coi hắn tồn tại nha.
" Dạo này địa phủ quả thật rất bận rộn, nhân gian đang có nạn đói phải không?"
Đó, hắn lại xem ta như không khí!
Ta cũng cật lực làm giảm sự có mặt của bản thân, giật giật vạt áo Vân Bạc, ta hết chịu nổi rồi đó. Môi ta chu lên khinh thường, tên tiểu tử khốn!
Vân Bạc thấy biểu cảm đầy bất mãn của ta, cười gượng hai tiếng, hướng Lãnh Hoa nói khách sáo vài câu.
Nhận thấy hai người chuẩn bị rời đi, Lãnh Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-nang-dam-tron/2037204/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.