Diêu Nhiễm cau mày, đột nhiên không thể phản bác. Nàng lẩn tránh ánh mắt của Khương Niệm, nhìn cành cây đang xào xạc trong gió cách đó không xa, không muốn để ý đến những lời cô nói.
Khương Niệm biết mình lại nói sai nên im lặng. Cô thấy vẻ mặt Diêu Nhiễm đã bình tĩnh trở lại, nhưng những lời nàng vừa nói với cô rõ ràng là khó chịu và chua chát.
Diêu Nhiễm biết đêm nay mình lại quá nhạy cảm. Nàng đã luôn lường trước những tình huống tệ nhất, để khi nó xảy ra, nàng sẽ không mất cảnh giác. Cả trong công việc hay cuộc sống nàng đều như vậy, nên việc Lâm Hiên lừa dối dẫn đến ly hôn không khiến nàng đau lòng.
"Từ đó đến giờ, em chưa từng theo đuổi ai cả." Ánh mắt Khương Niệm nóng rực nhìn Diêu Nhiễm, cô không quen nói lòng vòng, nên thẳng thắn nói: "Em chỉ muốn theo đuổi chị."
Lời tỏ tình thẳng thắn và rõ ràng có thể dễ dàng khiến trái tim người ta đập mạnh. Cô nói ra mong muốn của mình một cách tự nhiên.
Diêu Nhiễm luôn bị Khương Niệm làm cho bối rối, nàng dập điếu thuốc và ném nó vào thùng rác gần đó. Khi nàng định bỏ đi, đôi giày cao gót vấp phải bậc thang dưới chân.
Khương Niệm nhanh chóng ôm trọn vòng eo thon gọn của nàng một cách điêu luyện.
Cũng giống như đêm đó, họ ôm và tựa vào nhau. Trên bầu trời ánh trăng thật lãng mạn và mơ hồ.
Tay Khương Niệm không muốn buông ra vẫn đặt trên eo Diêu Nhiễm. Trong cái ôm tình cờ này, cô thấp giọng nhận sai, trầm giọng dỗ dành: "Làm sao để chị hết tức giận?"
Nếu môi họ gần nhau, chắc chắn đêm nay họ lại hưng phấn... Diêu Nhiễm lúc này vẫn bình tĩnh nhìn Khương Niệm, nhưng tim đập dồn dập, thấp giọng ra lệnh: "Đừng ôm tôi."
Khương Niệm lập tức buông tay mình ra, không muốn làm nàng khó chịu.
Con hẻm phía sau yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân đi ngang qua và nói thầm: Trông họ thật giống một cặp tình nhân đang cãi nhau.
Hai người lại lâm vào bế tắc trong chốc lát.
"Hôm đó chị không cho em giải thích, mấy ngày nay em không dám liên lạc, vì sợ chị càng thêm khó chịu." Khương Niệm nói ra những gì trong lòng mình, "Nhưng em vẫn muốn gặp chị, nên em đã đồng ý với chị Nguyễn sẽ đến hát vào buổi tối."
Mới đây thôi nhìn cô ấy khá vui vẻ, nhưng bây giờ lại tỏ vẻ đau khổ? Diêu Nhiễm im lặng nghe, vẫn không biết nên trả lời thế nào.
Khương Niệm lặng lẽ nhìn Diêu Nhiễm, không nói thêm điều gì khác. Nếu nàng không muốn tin thì dù có giải thích thế nào cũng sẽ giống như một lời ngụy biện "giả dối".
Phải mất quá lâu, cô mới cảm nhận được sự rung động của trái tim là như vậy, nhưng...
Càng nghĩ về điều đó cô càng thấy tủi thân.
Một lần nữa, Diêu Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt cô đơn và đau khổ của Khương Niệm. Trái lại, nàng dường như luôn có sự tỉnh táo "cứng rắn".
Những điều cần nói đã nói xong, Khương Niệm do dự một lát rồi hỏi: "Có cần em đưa chị về không?"
"Không cần..." Diêu Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng, im lặng một chút rồi nói tiếp, "Tôi không uống nhiều lắm."
"Ừ." Khương Niệm nhìn nàng, mặc dù vẫn nói lời từ chối, nhưng giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều, không giống như trước đây.
Không nói thêm gì nữa, họ về hướng con đường riêng của mình.
Buổi tối ở nhà, Khương Niệm nằm trên giường rất lâu mà không ngủ được, tựa hồ hiểu được tại sao Nguyễn Hãn lại nói Diêu Nhiễm thích "sự tinh tế và chậm rãi".
Hết lần này đến lần khác, cô nghĩ đến những lời Diêu Nhiễm giận dữ nói tối nay, trong lòng vừa chua chát vừa ngọt ngào.
Muộn Tao cũng có quan tâm đến cô.
Vì quan tâm nên nàng mới giận...
-
Hai người lại gặp nhau vào tối thứ sáu ở trường bắn cung nơi Khương Niệm thường lui tới.
Khương Niệm không ngờ lại gặp Diêu Nhiễm ở đây. Cô hiếm khi thấy Diêu Nhiễm mặc bộ trang phục thường ngày này, áo sơ mi trắng và quần dài đen, nhưng nàng vẫn có khí chất trầm lặng và tao nhã.
Nàng đi cùng Nguyễn Hãn, còn có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mà Khương Niệm không biết.
Nguyễn Hãn hẹn tối nay để giúp Diêu Nhiễm gặp gỡ Hà tổng từ SL. Hà Cầm thích thể thao, Nguyễn Hãn lại tình cờ hẹn ở trường bắn cung, nơi rất thích hợp để thư giãn và trò chuyện.
Diêu Nhiễm bước vào, trên thực tế, nàng đã nhìn thấy Khương Niệm sớm hơn Nguyễn Hãn. Cô đang mặc một chiếc áo bó sát khoe dáng và một chiếc quần yếm khiến vòng eo thon gọn hơn. Ở nơi này, Khương Niệm trông bắt mắt nhất.
"Khương Niệm, em cũng tới." Nguyễn Hãn là người đầu tiên chào hỏi Khương Niệm, "Chị vốn định tối nay gọi em tới đây."
Khương Niệm buông cây cung trong tay xuống, im lặng nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm. Cô là khách thường xuyên của câu lạc bộ này. Mỗi khi hoàn thành một bức tranh lớn, cô thích đến đây để thư giãn và giãn cơ.
"Mọi người cũng tới chơi à?"
Khương Niệm lại nhìn Nguyễn Hãn.
"Ừ, chị dẫn bạn tới chơi." Nguyễn Hãn hỏi, "Em đi một mình à?"
Khương Niệm: "Ừ, em đã làm việc cả buổi chiều rồi, đến đây nghỉ ngơi một chút."
Nguyễn Hãn chưa kịp nói gì thì người đứng bên cạnh đã nhiệt tình nói.
"Nếu đã đến một mình, chúng ta cùng chơi nhé," Hà Cầm mỉm cười nhìn khuôn mặt và dáng người của Khương Niệm, sau đó nhìn lại mặt cô nói: "Nhìn cô có vẻ rất chuyên nghiệp."
"Không, tôi chỉ chơi cho vui thôi." Khương Niệm đáp, chẳng dám cười, sợ người im lặng bên cạnh lại hiểu lầm điều gì đó...
"Cô thật xa cách. Những người đẹp tôi gặp hôm nay đều xa cách." Hà Cầm nói đùa và lại nhìn vào dáng người của Khương Niệm. Cô ấy rất thích người có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo như vậy.
Khương Niệm cũng chú ý tới ánh mắt của đối phương, có chút không tập trung.
Hà Cầm không ngần ngại khen ngợi: "Cô có một thân hình tuyệt vời."
"Cám ơn." Khương Niệm cười xấu hổ nhìn nàng một chút, nàng sẽ không tức giận chứ? Bản thân cô không làm gì cả.
Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh.
Họ đều là người quen nên chơi cùng nhau một cách tự nhiên.
Hà Cầm và Nguyễn Hãn đều giỏi. Đây là lần đầu tiên Diêu Nhiễm tiếp xúc với môn này. Một nam huấn luyện viên đi tuần bên cạnh nhận thấy nàng là một phụ nữ xinh đẹp nên nhiệt tình đứng ra dạy học miễn phí.
Khương Niệm không đợi một giây, nhanh chóng bước tới nói với nam huấn luyện viên: "Đừng làm phiền chị ấy, tôi có thể dạy."
Nam huấn luyện viên mỉm cười nói: "Không sao đâu, đây là công việc của tôi mà".
Khương Niệm nhẹ nhàng nói: "Chị ấy không thích người khác đến gần mình."
Đây không phải là một giọng điệu thân thiện.
Nam huấn luyện viên không còn cách nào khác đành phải bỏ đi.
Sau khi đuổi nam huấn luyện viên muốn tiếp cận nàng, Khương Niệm quay lại chỗ Diêu Nhiễm, thấy nàng lặng lẽ nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: "Em lại nói gì sai à?"
Nàng không thích người khác đến gần mình mà chỉ thích được cô chạm vào. Đây chính là "bí mật" giữa hai người.
Diêu Nhiễm không phủ nhận điều đó.
Khương Niệm cụp mắt nhìn nàng: "Em cũng chỉ dạy cho mình chị thôi."
Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh, nói: "Ừ." Cách tiếp cận của Khương Niệm khiến nàng dễ chịu hơn.
"Giữ tay như thế này rồi đẩy về phía trước..."
Khương Niệm dạy dỗ một cách đàng hoàng, cô tự nhiên sẽ dạy tốt hơn người khác. Khi tư thế của Diêu Nhiễm không đúng, cô có thể nắm tay nàng và từ từ điều chỉnh.
"Giơ tay lên cao hơn, không đúng, như thế này..." Khương Niệm dạy nàng từng bước một.
Khi những ngón tay thon dài chạm vào nhau, cả hai đều có hơi mất tập trung.
Khương Niệm cúi đầu, "Chị đứng sai rồi."
Diêu Nhiễm: "Hả?"
Khương Niệm nhỏ giọng nói với cô: "Dang rộng chân ra một chút..."
Lời này khiến cả hai người đồng thời cảm thấy không trong sáng, họ rơi vào im lặng. Diêu Nhiễm xấu hổ quay đầu liếc nhìn Khương Niệm.
Khương Niệm: "Sao thế?"
"Gần quá." Diêu Nhiễm bất lực nhắc nhở.
"Ừ." Khương Niệm rất nghe lời, lập tức đứng xa ra một chút. Cô không khỏi nói đùa: "Diêu tổng, chị thật khó dạy."
Diêu Nhiễm bất đắc dĩ nói tiếp: "Em không dạy tôi cũng không sao."
Khương Niệm giỏi nhất là không biết xấu hổ, lập tức thay lời: "Em tự nguyện dạy chị."
Diêu Nhiễm cảm thấy cô vốn vô sỉ như vậy, nhất là khi cô không biết xấu hổ mà trêu chọc nàng.
Đây là lần đầu tiên cả hai nói chuyện hơi thân mật sau màn tỏ tình đêm đó.
Khương Niệm có cảm giác mình có thể từ từ đến gần. Cô nhìn sắc mặt Diêu Nhiễm, không khỏi thấp giọng hỏi: "Hôm nay chị đã bớt giận chưa?"
Âm thanh nhẹ nhàng bên tai khiến tim Diêu Nhiễm cảm thấy mềm mại.
Khương Niệm cho rằng chỉ cần có thời gian, cô có thể từ từ tiếp cận nàng. Chỉ cần nàng không trốn tránh...
Trước khi Diêu Nhiễm kịp trả lời, Khương Niệm đã bắt đầu giảng dạy một cách nghiêm túc.
Dù có phần xa cách nhưng họ vẫn gần gũi hơn người ngoài.
Nguyễn Hãn giương cung bắn hai mũi tên, quay đầu nhìn lại, liền thấy Khương Niệm đang dạy Diêu Nhiễm. Cô sửng sốt một lát. Khương Niệm đứng ở bên cạnh Diêu Nhiễm, tay trong tay dạy nàng, nhìn kỹ hơn vòng eo của họ gần như cọ vào nhau, giống như ôm nhau và thì thầm.
Đây là bắn cung hay tán tỉnh?
Nguyễn Hãn vẫn không thể tin được. Diêu tổng, người bình thường không ai được phép chạm vào, giờ lại làm như vậy.
Khương Niệm và Diêu Nhiễm đều không nhận ra tư thế của họ trông thân mật như thế nào trong mắt người khác, có lẽ bởi vì ở nơi riêng tư, họ còn thân mật hơn bây giờ rất nhiều.
Hà Cầm chơi một lúc, liếc nhìn sang một bên, mỉm cười với Khương Niệm nói: "Cô giáo Khương, có thể dạy tôi không? Tôi cảm thấy tư thế của mình không chuẩn lắm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]