Nguyễn Hãn lúc này bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng giữa hai người, phá vỡ bầu không khí không rõ ràng.
Diêu Nhiễm tựa hồ không có nghe thấy lời nói của Khương Niệm, nàng chỉ liếc nhìn Nguyễn Hãn, thấp giọng thúc giục: "Đi thôi."
Khương Niệm do dự, trong mắt chỉ còn một tấm lưng xinh đẹp lạnh lùng. Rõ ràng nàng đang trốn tránh và không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.
Đi xuống lầu thì trời đã tối hẳn.
Nguyễn Hãn nhìn thấy một vật trang trí trên quầy lễ tân, đó là một chú chó con ngây thơ được chạm khắc bằng gỗ. "Thật dễ thương."
Diêu Nhiễm vừa bước tới, nàng cũng phát hiện ra bức điêu khắc gỗ thủ công này có phong cách trẻ con, nhưng tay nghề lại vô cùng tinh xảo, trái ngược hoàn toàn với lối trang trí đơn giản và đầy tính nghệ thuật của studio, quả thực là bắt mắt.
Nguyễn Hãn càng nhìn càng thích, chỉ vào nó, lịch sự hỏi: "Cái này có thể bán cho tôi được không?"
"Cái này..." Cô bé ở quầy lễ tân ngượng ngùng, sợ xúc phạm đến khách hàng lớn trước mặt nên đành lén lút nhìn Khương Niệm đi ngang qua cầu cứu.
"Đây là linh vật của cửa hàng chúng tôi. Lần sau Nguyễn tiểu thư tới, tôi sẽ tặng chị một con dễ thương hơn." Khương Niệm từ chối.
Không phải là cô keo kiệt, nếu khách hàng thích và muốn mua thứ gì đó đến từ bên ngoài, cô sẵn sàng đồng ý. Nhưng bức điêu khắc gỗ này là do chính tay cô làm ra, luôn có ý nghĩa đặc biệt, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thuc/3596030/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.