Chương trước
Chương sau
Diêu Nhiễm nhìn người phụ nữ đang tựa vào bàn, khuôn mặt cũng quyến rũ như giọng nói của cô ấy, mái tóc dài gần đến thắt lưng, xoăn tự nhiên.

"Tôi chưa đụng chạm gì cả." Người đàn ông hỏi: "Hai người đi với nhau sao?"

Khương Niệm nghiêm túc gật đầu, tựa như tuyên bố chủ quyền.

Vừa nhìn thấy Khương Niệm đi tới, ánh mắt của người đàn ông trở nên đáng khinh hơn rất nhiều, mỉm cười nhìn cô từ trên xuống dưới, lời nói mang tính trêu chọc: "Tôi mời các cô một ly nhé, tối nay chắc do duyên phận nên chúng ta mới gặp được nhau."

Đối mặt với ánh mắt của người đàn ông béo ú, cô nóng nảy quay mặt đi. Đang định từ chối thì một giọng nói khác bên cạnh vang lên:

"Không có hứng thú."

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng. nhưng không thiếu khí chất.

Nhiều người đến quán bar với mục đích kết bạn và việc bắt chuyện là điều thường thấy. Có lẽ vì tối nay uống quá nhiều nên Diêu Nhiễm không thể kiên nhẫn mỉm cười như thường lệ. Nàng lạnh lùng từ chối thẳng thừng.

Người đàn ông biết chuyện gì đang xảy ra nên bỏ đi.

Khương Niệm tự hỏi liệu mình có can thiệp vào việc của người khác hay không. Nàng là bà chủ ở đây, tại sao còn cần mình bảo vệ?

Diêu Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào người bên cạnh, liếc nhìn một cái, nàng mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Vì lịch sự, nàng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Khương Niệm lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Nàng chỉ trang điểm đơn giản nhưng thanh nhã, lông mày không hề tô vẽ, vẻ ngoài trầm tĩnh quá mức giống như đang ẩn chứa rất nhiều câu chuyện.

Nàng mặc một chiếc áo sơ mi lụa đơn sắc, rất thanh tao, nhưng màu sắc cụ thể không thể nhìn rõ dưới ánh đèn nhấp nháy.

Nhiều chị em cũng thích mặc sơ mi khi đến những nơi như thế này nhưng sẽ "có ý đồ" cởi thêm vài nút áo để lộ phần cổ và xương quai xanh quyến rũ. Họ sẽ không mặc kín cổng cao tường như nàng, toát lên sự dửng dưng và kiêng khem.

Vừa rồi hai người cùng tiến cùng lùi, vô hình trung đã rút ngắn khoảng cách giữa họ.

"Tôi tên là Khương Niệm, là bạn của Quý Hi. Ngày đó chúng ta đã gặp nhau." Khương Niệm khi làm quen với mọi người thường giới thiệu bản thân một cách rõ ràng.

Trong tiếng ồn ào, Diêu Nhiên nghe không rõ, nghĩ tới chuyện hai người gặp nhau ở quán bar mấy ngày trước. Dù chỉ trong chốc lát nhưng nàng đã có ấn tượng bởi đôi mắt đẹp của người đối diện, cô ấy quyến rũ với thân hình vô cùng bắt mắt.

"Tôi có thể ngồi chung một bàn được không?" Khương Niệm hỏi, cô vốn không để ý đến thể diện, lại mới uống vài ly nên cũng không biết xấu hổ.

Diêu Nhiễm im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

Khương Niệm cảm thấy quen thuộc, trực tiếp ngồi xuống. Trong khoảng thời gian này cô thường xuyên lui tới Thời Gian, chỉ để "gặp" người trước mặt. Bây giờ họ đang ngồi đối diện nhau, cô không biết phải nói gì.

Trực giác mách bảo nàng không dễ bắt chuyện như những người khác.

Cô ngồi yên khá ngượng ngùng, Khương Niệm muốn kêu người phục vụ tới gọi đồ uống.

"Nếu cô không phiền, tôi sẽ mời cô." Thái độ của Diêu Nhiễm rất bình tĩnh. Hôm nay nàng đến đây để thử rượu, cũng tốt nếu có người hỗ trợ. Vừa rồi nàng và bạn mình cùng nhau đánh giá.

Khương Niệm mừng rỡ: "Được không vậy? Cùng nhau uống rượu nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều." Khương Niệm hỏi: "Tối nay chị đến một mình à?"

Diêu Nhiễm nói "Ừm", nhưng trong môi trường ồn ào, nàng vẫn tiếp tục im lặng uống hết ly rượu trên tay.

Khương Niệm: "Tâm tình không tốt?"

Không biết đối phương không nghe thấy hay không muốn nói chuyện mà vẫn yên lặng. Thật là bối rối!

Thấy vậy, Khương Niệm không còn kiên trì muốn nói chuyện nữa. Mặc dù trong lúc uống rượu nhìn có vẻ ổn định, nhưng toàn thân cô đang căng thẳng, có thể cảm nhận áp lực rõ ràng. Nàng thực sự là một người phụ nữ rất khó tiếp cận.

Cả hai uống rượu trong im lặng. Tuy không nói gì nhưng cũng có thể coi là một loại "giao tiếp".

Ít nhất như vậy vẫn tốt hơn là ở một mình, Khương Niệm nghĩ. Tuy nhiên, lúc này hai người đang trong bầu không khí kỳ lạ, quá im lặng.

Uống thêm vài ly rượu nữa.

Vào quán bar chỉ để uống rượu thôi sao? Khương Niệm nhìn thoáng qua, "Uống ít thôi."

Diêu Nhiên đang cầm ly rượu, đột nhiên cổ tay bị người kéo lại, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Nàng không chống cự nhiều khi bị chạm vào nhưng vẫn lặng lẽ rút cổ tay về. Nàng vốn không quen tiếp xúc gần với người khác.

Đầu ngón tay của Khương Niệm rơi vào không trung, quả nhiên nàng bài xích sự tiếp xúc với người khác. Cho dù vô tình chạm vào, nàng cũng muốn giữ khoảng cách.

Đầu nàng có chút choáng váng, đã gần tối rồi, nàng vẫn chưa thử hết rượu, lại bắt gặp ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình.

Khương Niệm đột nhiên nghe thấy một giọng nói ôn hòa lạnh lùng từ bên kia truyền đến:

"Sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"

Giọng điệu của Diêu Nhiễm có chút lười biếng, như trong trạng thái mệt mỏi, không có hứng thú với bất cứ điều gì. Nàng phát hiện cả đêm người kia đều nhìn thẳng vào mình, ánh mắt có vẻ... khó chịu.

Quán bar này nàng cùng Nguyễn Hãn hùng vốn mở. Mặc dù không phải quán bar Les, nhưng Nguyễn Hãn thích phụ nữ, vì vậy rất nhiều khách hàng thường xuyên đến đây đều thuộc vòng bạn bè của Nguyễn Hãn.

Trong thâm tâm nàng biết rất nhiều phụ nữ đến đây để tìm phụ nữ.

Khương Niệm không ngờ nàng lại chủ động hỏi thẳng như vậy. Sau khi bị vạch trần, cô không hề cảm thấy xấu hổ hay áy náy mà bình tĩnh đáp: "Vì chị rất xinh đẹp."

Những lời nói tán tỉnh nhưng cởi mở khiến nàng không cảm thấy phản cảm. Nghe xong, khóe miệng Diêu Nhiễm hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền trở về ban đầu.

Khương Niệm không hiểu nụ cười này có ý nghĩa gì, cô chỉ cảm thấy nàng quá đẹp khi cười.

"Cô cứ từ từ uống." Đêm đã khuya, khi Diêu Nhiễm chuẩn bị đứng dậy, nàng mới nhận ra tối nay mình thật sự uống quá nhiều, thân thể nặng nề bước đi. Nàng đã làm công việc này khá lâu, khả năng uống rượu cũng tốt, nhưng tối nay nàng đã uống nhiều loại với nhau nên không thể chịu nổi nữa. Sau khi đứng dậy, nàng vịn vào góc bàn để lấy thăng bằng.

Khương Niệm thấy vậy cũng đứng lên: "Chị uống nhiều quá, đã nhờ người đến đón chưa?"

Diêu Nhiên lắc đầu, "Không cần."

Khương Niệm: "Này..."

Trong quán bar có rất nhiều người, nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, cộng với rượu, dù Diêu Nhiễm chỉ mặc áo sơ mi nhưng nàng vẫn rất nóng. Lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi không gian ngột ngạt và hít chút không khí trong lành.

Khương Niệm nhìn trạng thái của nàng, cô có chút lo lắng, nên vẫn đi theo.

Tiếng nhạc quá to đến nỗi khiến người ta tê liệt da đầu.

Diêu Nhiễm ủ rũ cúi đầu đi về phía trước, không biết là ai vô tình đụng phải mình, thân thể vốn đã không vững liền ngã về phía sau.

"Tôi không nhìn thấy, thật xin lỗi, người đẹp."

Khương Niệm vội vàng đỡ lấy, âu yếm ôm nàng. Nghĩ đến lời từ chối trước đây của Diêu Nhiễm 'Đừng chạm vào tôi, tôi sẽ buồn nôn.' Cô nghĩ nàng rất bài xích việc tiếp xúc cơ thể, nên sau khi đỡ liền buông tay.

"..." Diêu Nhiễm không ngờ mình lại đột ngột được thả ra, còn chưa đứng vững.

Khương Niệm lại vội vàng tiến tới ôm lấy nàng, sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cô cũng ôm nàng thật chặt. Khương Niệm cũng uống rất nhiều, cô ôm nàng, ép nàng vào bức tường phía sau, hai người mới đứng vững được.

Được bao quanh bởi một vòng tay ấm áp, Diêu Nhiễm ngẩng đầu lên và khuôn mặt cô hiện lên trong mắt nàng.

Bộ ngực áp vào nhau, phần eo dưới áo mỏng manh mềm mại. Lúc ôm Khương Niệm mặt đối mặt Diêu Nhiễm, trong lòng đột nhiên run lên vì bối rối. Họ gần đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.

Họ đang đứng trong một góc không có ánh sáng, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua má, môi, lồng ngực phập phồng.

Chính đôi mắt quyến rũ đó đã khiến trái tim Diêu Nhiễm bỏng rát, không thể giải thích được khi bị nhìn chằm chằm. Tư thế này rất mập mờ, ngay cả giữa hai người phụ nữ với nhau.

Mặt Khương Niệm nóng bừng, cảm giác này cũng dâng lên trong lòng. Tối nay, lúc uống rượu cô có chút choáng váng, bây giờ cô chỉ cử động một chút, chóp mũi sẽ vô tình chạm vào sống mũi đối phương. Cô không muốn buông tay mình ra, vẫn ôm lấy eo nàng.

Diêu Nhiễm không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy.

Nàng nghĩ lúc này mình nên đẩy người kia ra, duy trì khoảng cách phù hợp rồi lịch sự rời đi. Điều này phù hợp với phong cách thường ngày của nàng.

Nhưng lúc này nàng không thể làm được điều đó.

Chẳng lẽ vì thiếu không khí nên tim mới đập nhanh như vậy?

Nàng để cho mùi nước hoa của đối phương hoàn toàn bao bọc mình, để cho sự mập mờ không rõ ràng này lan rộng và kích thích thần kinh của mình. Mùi hương này quyến rũ và đê mê, hoàn hảo cho việc tán tỉnh. Một phong cách mà nàng sẽ không bao giờ thử.

Khương Niệm vốn đang lơ đãng, ánh mắt rơi vào đôi mày xinh đẹp của nàng, không khỏi liếc xuống nhìn môi nàng.

Diêu Nhiễm rõ ràng bị ánh mắt này làm phân tâm, đôi môi đỏ mọng không khỏi khẽ nhếch lên.

Trong những lúc như thế này, càng gần nửa đêm, bầu không khí càng trở nên khó tả. Âm nhạc, rượu, chuyển động cơ thể, mọi thứ đều có thể dễ dàng đổ thêm dầu vào lửa.

Một cử chỉ vượt quá giới hạn, một ánh mắt say sưa nhìn nhau, lặng lẽ gợi lên những cảm xúc sâu thẳm trong lòng và vượt qua lý trí.

Sự thôi thúc tình ái giữa người lớn với nhau ngay lập tức bùng nổ.

Với tiếng nhạc kéo dài bên tai, nụ hôn say đắm của họ đến một cách tự nhiên. Ban đầu, họ chỉ ngập ngừng chạm vào môi nhau, dần dần, hơi thở của họ hoà quyện vào nhau không thể kiểm soát.

Ban đầu Khương Niệm vốn dè dặt và nhút nhát, nhưng lúc này đã có tác động của rượu.

Hơi ấm liên tục truyền đến môi, Diêu Nhiễm cảm thấy niềm đam mê này không thể ngăn cản, điều mà nàng chưa từng trải qua, càng khiến nàng khó thở hơn. Nhưng trong sự hỗn loạn, sự ngọt ngào đã chiếm ưu thế. Sau khi nhắm mắt lại, nàng vô thức trở nên tham lam.

Nhịp tim của nàng nhanh hơn, nhanh đến mức nàng không quen với nó.

Đáp lại, Khương Niệm ấn chặt người trong tay vào tường tiếp tục hôn nàng, sau đó nghiêng đầu hôn sâu hơn.

Trong bóng tối, hai đôi môi đỏ mọng liên tục mút lấy nhau, từ nhẹ nhàng đến sâu thẳm, sự mê đắm xông thẳng lên não.

"Ừ." Lý trí thường ngày không thể xâm phạm đã bị cuốn đi. Diêu Nhiễm chậm rãi giơ bàn tay đang buông thõng của mình lên ôm lấy cô, nụ hôn điên cuồng khiến nàng cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp người.

Không phải vì nhiệt độ cao trong không gian chật hẹp. Mà là...

Nàng thực sự có cảm xúc.

Diêu Nhiễm ôm chặt người trước mặt, cau mày, để mình đắm chìm trong nụ hôn. Thật hư ảo, cảm giác này làm sao có thể thuộc về nàng?

Nàng tưởng rằng trạng thái vĩnh viễn tĩnh lặng như nước mới thuộc về mình.

Nhưng bây giờ...

Bên ngoài vẫn ồn ào, nhưng họ lại ôm nhau trong bóng tối. Cả hai đều mất kiểm soát và không thể thở được.

Nửa đêm, tiếng nhạc sôi động dừng lại và chuyển sang giai điệu trữ tình, lãng mạn.

Khương Niệm không biết vừa rồi bọn họ dây dưa bao lâu, khi tách ra, son môi đều nhòe đi, khóe miệng và cằm đều đỏ bừng.

Hai người đứng trong góc, trán chạm vào nhau, thở gấp.

Khương Niệm cẩn thận nhìn chằm chằm người trước mặt, đưa đầu ngón tay lau vết son trên khóe miệng nàng, vết son lộn xộn này thực sự không phù hợp với tính tình lạnh lùng của nàng.

Diêu Nhiễm vẫn chưa hồi phục. Đây không phải là lần đầu tiên nàng uống quá nhiều, nhưng nàng không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì. Ngón tay cô chỉ cần chạm vào môi đã khiến nàng cảm thấy bất an. Nàng không tránh né mà liếc nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của đối phương.

Khương Niệm không nhịn được nữa, nhẹ nhàng ôm cổ nàng, tiến lại gần, hôn lên khóe miệng nàng lần nữa.

Môi cô bị chặn lại, lần này Diêu Nhiễm chủ động mở ra.

Âm nhạc lãng mạn và dịu dàng càng khơi dậy sự thôi thúc. Hai người hôn nhau lúc sâu lúc nông. Khi nhìn nhau lần nữa, khuôn mặt họ đỏ bừng hơn cả cơn say.

Cảm giác này thật khó tả...

Hơi thở lẫn mùi rượu cứ vương vấn, họ không muốn đêm nay kết thúc như thế này.

___________

Tác giả muốn nói:

Chậc chậc chậc chậc chậc chậc

Không khí trở nên lộn xộn và tôi sắp bắt đầu "Thưởng Thức" nó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.