Gió muộn hơi se lạnh, Liên các lão dần tản đi mùi rượu trên người, đột nhiên lại có một vấn đề đáng sợ.
Hình như là, hắn bắt đầu nghĩ đến nữ nhân.
Trước mắt là đền thờ quen thuộc, tấm ván gỗ nhiều lần hắn muốn gỡ xuống kia. Hắn kinh ngạc ngước đầu nhìn, hóa ra trong lúc vô thức, mình lại đi đến Vạn Lại thôn.
Hồ Già sơn cách thượng kinh không xa, Liên đại nhân lại tập võ từ nhỏ, đi vậy cũng không biết mệt mỏi, trong tiềm thức lại cảm thấy mình là một công tử gia thế khó lường, đi nhiều thế cũng nên được nghỉ ngơi rồi. Hắn lảo đảo đi về Ngọc trần phụng uyển, định nghỉ lại tại đó.
Nhưng lúc nhìn thấy Phương Uyển Chi đang tựa vào cửa ngủ say, hắn cứ nghĩ mình sinh ảo giác. Còn cực kì khinh bỉ hành vi này của mình.
Hắn nghĩ đến nữ nhân, cũng không nên nghĩ đến người đàn bà chanh chua này chứ.
Hắn dụi dụi con mắt, thấy nàng vẫn còn ở đó. Hóa ra không phải là mình bỉ ổi, đột nhiên hắn lại thấy vui vẻ, mang theo một thân đầy mùi rượu ngồi bên cạnh nàng, song song, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn sang. Lại đẩy mấy cái, người này ngủ như heo vậy, Liên Dụ tiến lại gần sát.
Tướng mạo của Phương Uyển Chi, dù nhắm mắt hắn cũng nhớ được rõ ràng. Mi như núi xa, mắt to, giữa lông mày là một nốt ruồi chu sa, cười rộ lên khiến người ta rất thích. Sống mũi có chỗ thấp xuống, không bằng những mỹ nhân người ta muốn tặng cho hắn, cằm cũng không tính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thu-dai-nhan-bien/76859/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.