Ngày kế, mọi người đều dậy thật sớm, không biết Liên Dụ kiếm đâu ra một cái áo choàng đen thui, mặc dài chấm đất, bên ngoài còn có đính mũ.
Phương Uyển Chi nhìn hắn giống như đang đưa tang, nàng nhíu lông mày lắc đầu.
“Cái này đâu ra thế? ”
Liên Dụ nghiêng đầu cười một tiếng, cà lơ phất phơ nói.
“Ta đoạt.”
Phương Uyển Chi nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh của hắn, thiếu chút nữa đã nhéo tai người kia trách, đoạt cũng phải đoạt cái gì đẹp chứ.
Nhìn một lúc mới biết là y phục hộ pháp của Thiết Thiêu các ở Hoa Quả thôn. Nàng thấy Liên Dụ mang một chiếc mặt nạ xấu xí thì cắn hạt dưa hỏi:
“Đêm qua ngài đi Hoa Quả Thôn à? ”
Hắn liền gật đầu, cổ áo của bộ y phục này không kéo được. Phương Uyển Chi liền ném hạt dưa trên tay đến sửa lại cho hắn. Vừa sửa vừa hỏi:
“Hôm nay còn muốn lên núi à? ”
Nàng đoán hắn chuẩn bị để đến căn nhà gỗ kia, nói chuyện với La Bàn Nhi thử.
Liên Dụ gật đầu, cúi đầu thấy vết cắt trên đầu ngón tay nàng, hắn đưa tay nắm lại rồi nhíu mày nói.
“Hôm qua cô bị thương à? ”
Phương Uyển Chi cảm giác được ngón tay kia hết sức dịu dàng, mặt cũng đỏ bừng, cười nói.
“Ta thấy phải hỏi ngài ấy, trên người có đau không? ”
Hôm qua lúc Liên Dụ xông vào đám người cứu Lưu Lăng ra, khó tránh khỏi bị thôn dân Hoa Quả Thôn đánh trúng. Những người kia đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thu-dai-nhan-bien/2879843/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.