Tầng thứ ba cốt mộ, khác với sự quỷ dị của tầng thứ nhất, hung hiểm của tầng thứ hai, tầng thứ ba lại có bình yên, tĩnh lặng không nói nên lời.
Trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, còn mang theo một ít mùi bùn đất.
Ở đây cảnh sắc tươi đẹp, chứa đầy hy vọng.
Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.
Thôn trang quen thuộc, núi rừng quen thuộc, sông ngòi thân quen...
Hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, như thực lại như hoài niệm.
- Đây không phải là sự thực.
Nhạc Phàm biết tất cả những thứ mình thấy trước mắt đều là huyễn ảnh, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hồi tưởng lại, nhịn không được mà lưu luyến. Mặc dù hắn biết rõ trong lòng có ma niệm, thế nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm.
...
Chiếu theo lộ tuyến về nhà trong trí nhớ, Nhạc Phàm bước về phía trước.
Thôn trang này, nơi hắn đã từng chán ghét hiện tại đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy. Bọn họ mê tín, bọn họ vô tri, đồng dạng bọn họ cũng vô cùng thuần phác và thiện lương, cả đời bọn họ vất vả cực nhọc, chỉ vì một ngày ba bữa ăn.
Lúc này, mọi người đang bận làm việc đồng ruộng, không ai chú ý tới người bên ngoài như Nhạc Phàm, có thể đối với bọn họ mà nói, Nhạc Phàm chỉ là một người xa lạ mà thôi, giống như một hòn sỏi trong dòng suối, lơ đãng đi qua cuộc sống của bọn họ.
- Tiểu đả tử ngươi không lấy ra, đừng trách lão tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441884/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.