Chương trước
Chương sau
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net- Chính hắn !
Nhìn thấy hắc y nhân xuất hiện, trong lòng Nhạc Phàm khẽ run, linh hồn giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào !
Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Phàm khác thường, mọi người đều chú ý đến y.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Nghị vội vàng lên tiếng.
- Ách! Đúng rồi sư phụ… Vị hắc y nhân này chính là vị tiền bối đã đến giúp chúng ta bảo vê biên quan, nghe nói hắn là vì giúp người báo thù mà một đường đuổi giết Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân ngàn dặm. Không ngờ phút cuối lão quỷ Cực Kiếm lại ngăn cản, còn đánh trọng thương tiền bối nếu không có Bạch tiền bối xuất hiện kịp thời, thì sợ rằng tiền bối hắc y nhân này đã chết.
Long Tuấn cũng lên tiếng
- Sư phụ, vị tiền bối hắc y nhân này cũng dùng tiễn, hơn nữa cùng với tiễn hồn mà sư phụ ngưng tụ cực kỳ giống nhau, các người không phải là có quen biết đó chứ ?
Quen biết ? Nhạc Phàm vùng hắc y nhân này mới chỉ gặp nhau một lần, chưa biết diện mạo cùng tên gọi thì làm sao tính là quen biết được.
Hắn là ai ? Cuối cùng thì hắn là ai ?
Nhạc Phàm chăm chú nhìn, suy nghĩ liên tục thay đổi. Mình với hắc y nhân mới chỉ gặp mặt một lần, có thể gọi là bèo nước gặp nhau, nhưng mà đối phương không những truyền thụ cho mình ngự tiễn thuật, hơn nữa trong lời nói luôn tràn ngập sự quan tâm, lo lắng, thậm chí vì mình mà hắn sẵn sàng đối địch cùng với Đại Tôn. Ân tình như vậy, thật vượt xa giới hạn tình nghĩa, vậy đối phương cùng với mình rốt cuộc là quan hệ gì ?
Bạch Tố Vân nhìn thấy Nhạc Phàm đột nhiên sơ xuất, trong ánh mắt xuất hiện lo lắng.
- Tiểu huynh đệ, mau đi qua bên đó đi, người ta chắc có chuyện cần nói với ngươi đó.
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, đi về hướng hắc y nhân.
Bọn Long Tuấn cũng nhanh chóng theo sau, không ngờ lại bị Bạch Tố Vân cản lại.
- Để một mình hắn qua đó đi, chúng ta chờ ở đây, không cần phải quấy rầy hai người họ.
Nghe thấy giọng điệu bất thường trong lời nói của Bạch Tố Vân, mọi người đều kinh ngạc, hai chân cũng tự giác dừng lại.

Ngồi trước mặt hắc y nhân, trong lòng Nhạc Phàm vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Hai người đối diện nhìn nhau, đều im lặng không lên tiếng, cả hai giống như đều đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Một lát sau, hắc y nhân cất giọng khàn khàn nói.
- Hài tử, ngươi rất tốt, tất cả đều rất tốt. Bây giờ xung quanh người có nhiều bằng hữu vậy, ngươi sẽ không phải cô độc, cho nên, ngươi nhất định cần nhớ kỹ, phải sống thật tốt, còn có người đang chờ đợi ngươi đến đón, còn có người đang chờ ngươi trở về.
- Ở trong mắt ngươi, ta vẫn viễn là một tiểu hài tử sao ?
Trong lòng Nhạc Phàm chợt run rẩy, giọng nói đầy chua xót nói .
- Tiền bối, ngươi…Cuối cùng người là ai ? Có quan hệ như thế nào với ta? Vì sao nhiều lần giúp đỡ ta như vậy? Vì sao lại quan tâm ta như thế ?
- Có người quan tâm không tốt hay sao?
Hắc y nhân thở dài, ánh mắt lộ ra ưu thương nhàn nhạt.
- Thật ra, ta là ai không quan trọng, cứ xem ta như là một vị khách qua đường đi !
Khách qua đường ?
Một người vì người khác mà bất chấp sinh tử của bản thân, lại có thể chỉ là khách qua đường sao ? Khách qua đường có thể làm vậy sao ?
Trong lòng Nhạc Phàm xao động mãnh liệt, bất ngờ duỗi tay ra, muốn tháo mặt nạ trên mặt đối phương xuống… Nhưng đến giữa chừng, đột nhiên dừng lại, bàn tay run run.
- Ngươi sợ cái gì ?
Hắc y nhân vẫn bất động, ánh mắt như hai mũi tên nhắm thẳng vào Nhạc Phàm, đôi mắt giống như đâm thẳng vào tận tâm hồn đối phương.
- Ta sợ hãi sao ?
Nhạc Phàm đột nhiên rung mình, lúc này mới phát hiện ra cánh tay mình đang khẽ run rẩy.
Đúng vậy, mình sợ cái gì? Có điều gì đáng sợ chứ ?
Chậm rãi hạ tay xuống, Nhạc Phầm trầm mặc không nói.

Bên cạnh cột đá, Đinh Nghị dõi mắt chăm chú nhìn về phương xa, có chút thất thần.
Nhìn thấy huynh đệ có bộ dáng như vậy, Long Tuấn khẽ vỗ nhẹ lên vai nói.
- Tiểu Đinh tử, nghĩ gì vậy ?
- Không có gì…
Đinh Nghị thuận miệng trả lời, nhìn vẻ mặt không tin của Long Tuấn, đành thành thật nói.
- Ta…Ta đang nghĩ dến đám Chu nha đầu. Cổ Vực này, khắp nơi đều có nguy hiểm trùng trùng, ta lo lắng không biết bọn họ có gặp chuyện gì không, vì sao đến giờ vẫn chưa đến đây.
Trong lòng Long Tuấn cũng rất lo lắng, nhưng chỉ giấu kín mà không lộ ra bên ngoài, vì thế cười ha ha nói.
- Ngươi yên tâm đi, lúc trước ta đã tìm Huyền Cơ tiền bối giúp đỡ suy tính, mọi người đều sẽ không gặp chuyện gì đâu. Cho nên, đám Chu nha đầu, các nàng nhất định là gặp chuyện gì đó nên đến trễ, mấy người Không Văn đại sư chẳng phải đã nói rồi hay sao.
- Uhm !
Đinh Nghị gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
- Tiểu Đinh tử, còn nhớ tình cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau không ?
- Uhm, lúc ấy chúng ta vì một cái bánh màn thầu mà đánh nhau, lúc ấy tiểu tử ngươi vừa gầy lại vừa nhỏ, tất nhiên đánh không lại ta…
- Nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn chia cho ta một nữa.
- Đó là tại ta thấy tiểu tử ngươi đáng thương.
- Ha ha, vì vậy chúng ta mới thành huynh đệ.
- A Tuấn ! Có huynh đệ như người, lại còn có sư phụ, ta thật sự rất vui.
- Ta cũng vậy.

Huynh đệ hai người ngồi dựa lưng vào nhau, nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra, tất cả đều mới mẻ như mới hôm qua vậy.
Một lúc sau, Long Tuấn bất ngờ nói.
- Tiểu Đinh tử, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì ?
Đinh Nghị trả lời.
- Vậy a Tuấn ngươi đang nghĩ cái gì ?
Đinh Nghị và Long Tuấn là huynh đệ nhiều năm như vậy, tất nhiên cả hai đã sớm tâm ý tương thông, chỉ một ánh mắt đã hiểu được suy nghĩ của đối phương.
- Vậy ngươi cũng đi chứ ?
- Tất nhiên
Hai người đồng thời xoay người, đối diện nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười.

Tại một địa phương trong Thánh Vực, Bạch Tố Vân sau khi đưa mọi người đến đây liền khẽ an bài một chút.
Phong Viêm do dự rất lâu mới đi về hướng Thích Minh Hữu.
- Tiểu huynh đệ, có thể nói chuyện với ta một chút được không ?
Được Phong Viêm chính diện mở lời mời, Thích Minh Hữu nhanh chóng đáp ứng.
Hai ngươi đến gần, Phong Viêm lên tiếng trước
- Tiểu huynh đệ, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ, không biết có được hay không ?
Phong đại ca, xin cứ nói.
Thích Minh Hữu nghiêm túc gật đầu, không hề có chút khó xử nào.
Phong Viêm thở dài, giọng điệu buồn bã nói.
Những năm gần đây, ta đều bận tu luyện mà không chăm chỉ việc tế bái mẫu thân đại nhân, ta hy vọng nếu ngươi có thời gian thì giúp ta, thay ta đi xem lão nhân gia.
- Phong đại ca, ngươi…
Thích Minh Hữu đang muốn nói, Phong Viêm đã khoát tay ngăn lại.
- Ta là môn đồ của Đại Tôn, thì làm sao không biết hung hiểm hành trình lần này, Huyền Cơ tiền bối từng nói lần này là cửu tử nhất sinh cũng không sai, nếu như ta không thể trở về, thi ngươi hãy giúp ta đi tê bái một lần có được hay không ?
- Phong đại ca an tâm, nếu như ngươi không thể trở về, ta sẽ đem linh vị của bà bà theo bên người, mỗi ngày đều nhang khó đầy đủ.
- Thích Minh Hữu trịnh trọng nói, trong lòng tràn ngập đau xót.
Phong Viêm nở nụ cười thỏa mãn, khoanh tay lại nhìn về hướng chân trời.

Ở bên kia, Vương Sung nhẹ nhàng lau Ngân Thưởng, ánh mắt ấm áp
- Vương Tiểu Tử, đừng lau nữa, một cây phá thương thì có gì tốt, mau đến đây uống rượu nào !
Khấu Phỉ nghênh ngang tiến đến trước mặt Vương Sung, sau đó đặt mông ngồi xuống, từ bên hông lấy ra mồ hồ lô rượu, nhấp hai ngụm rồi ném cho đối phương.
- Rượu ngon!
Sau khi uống liền ba ngụm, Vương Sung thở ra một hơi dài, tất cả mệt nhọc giống như tan biến hết.
- Tất nhiên là rượu ngon rồi, đây chính là do Long Tuấn cướp được, Linh Lung tửu đó..
- Hắc hắc, nên cuối cùng phải đóng cửa tửu quán !
Vương Sung trêu chọc một câu, thiếu chút nữa làm cho Khẩu Phỉ bị sặc, không khỏi văng tục.
- Thúi lắm, Khấu gia gia ta không biết đã sống mấy trăm năm, làm gì đến lượt tên tiểu tử ngươi ở đây nói hươu nói vượn
Ha ha ha
Hai người nói chuyện vui vẻ, vô tình bầu không khí trầm trọng xung quanh đã tiêu tán đi không ít.

Lỗ Thứ nhìn về phía Vương Sung, bộ dáng có chút tâm sự.
- Rượu rất thơm nha !
Phong Thần Tú, lân la lại gần.
- Lỗ quang đầu, nhìn cái gì ? Không phải là muốn uống rượu đó chứ ?
- Không có gì ?
Lỗ Thứ đảo mắt, nghiêm mặt nói.
- Lão tửu quỷ, người có cảm thấy Vương Sung này có chút quen thuộc hay không ?
Phong Thần Tú cẩn thận quan sát, chẳng chút để ý nói.
Không phải là một thanh Mật Ngân rèn thành trường thương sao ? Chất liệu tuy có chút đặc biệt, chẳng qua cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lỗ Thứ hơi chút suy nghĩ nói.
- Không biết tại sao, nhìn thấy nói khiến ta nhớ đến một người… Trong số các Đại Tôn trước đây, hình như có một vị chính là dùng thương.
- Cái gì ?
Phong Thần Tú kinh ngạc, hơi chút suy nghĩ nói.
- Ngươi muốn nói đến vị Linh Hư Đại Tôn đã ngã xuống hơn năm trăm năm trước ?
- Không phải là ngã xuống, mà là biến mất
Lỗ Lứ nghiêm nghị nói.
- Việc năm đó, vài vị Tôn Giả cũng không muốn nhắc lại, chẳng qua ta từ trong các điển ký cổ mà biết được một chút tin tức. Một thế hệ trước, bảy vị Đại Tôn liên thủ tìm đến Thiên Giới Chi Môn, cuối cùng chỉ có sáu vị trở về, đó cũng chính là sáu thế lực lớn hiện nay của các Đại Tôn, mà một vị Đại Tôn thần bí biến mất lại không hề có chút tin tức gì, còn cả việc thế lực của vị Đại Tôn này biến mất trong một đêm cũng không ai biết nguyên nhân, chẳng qua người có tâm, đều dễ dàng đoán được là có liên quan đến vị Đại Tôn này biến mất.
Phong Thần Tú chau mày nói.
- Ngươi hoài nghi tiểu tử kia chính là truyền nhân của Linh Hư đại tôn ?
- Ta cũng không chắc, tất cả đều chỉ là suy đoán thôi.
Lỗ Thứ lắc đầu, trầm giọng nói.
- Chẳng qua, cho dù hắn không phải truyền nhân của Linh Hư Đại Tôn, thì cũng có thể là tìm được truyền thừa của Linh Hư đại tôn.
- Việc này có nên bẩm báo lên Tôn Giả hay không?
- Bẩm báo như thế nào đây ?
Lỗ Thứ cảm giác buồn cười, nói.
- Cũng không có chứng cớ gì, cũng chỉ hơi suy đoán thôi, huống chi tiểu tử này lại là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm.
- Hắc hắc ! Ngươi thật sự khiến người khác lo lắng, nói ra cũng là ngươi mà giờ phản đối cũng lại là ngươi, ngươi đi chết đi là vừa..
Phong Thần Tú bĩu môi, tự giác tránh ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.