Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi Liễu Nhân thối lui, ánh mắt Vô Danh Đại Tôn chuyển về phía Tiểu Băng Nhi.
- Hài tử, ngươi qua đây...
Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của Vô Danh Đại Tôn, Tiểu Băng Nhi không khỏi cảm thấy đau lòng, trong lòng xuất hiện cảm giác bi thương.
Tiểu nha đầu nghe lời tới ngồi trước mặt Vô Danh Đại Tôn, cúi đầu không nói gì.
- Hài tử, tình cảnh của phụ thân ngươi hẳn ngươi phải rõ ràng hơn hết, nếu không giúp được hắn, ngược lại ngươi sẽ trở thành trói buộc, hại tới tính mệnh của hắn.
Mặc dù thanh âm của Vô Danh Đại Tôn rất nhẹ nhàng, thế nhưng nội dung của câu nói lại đánh thật sâu vào bên trong nội tâm của tiểu cô nương. Tiểu Băng Nhi sao lại không biết bản thân mình vô dụng ra sao? Chỉ là nàng không cam lòng thì sao chứ? Lực lượng không phải là thứ có thể đạt được trong ngày một ngày hai.
...
Thấy thần tình tiểu cô nương như vậy ,Vô Danh Đại Tôn nhẹ nhàng trấn an nói:
- Hảo hài tử, ngươi không cần khó chịu như vậy, một ngày nào đó nhất định ngươi sẽ trở nên cường đại, sẽ sở hữu lực lượng đủ để bảo vệ thân nhân và bằng hữu, lúc đó, ngươi sẽ trở nên phi thường cường đại.
Tiểu Băng Nhi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vô Danh Đại Tôn nói:
- Thực sự có thể sao? Ta thực sự có thể trở nên lợi hại sao?
- Đương nhiên là thật.
Vô Danh Đại Tôn mỉm cười nói:
- Ta sẽ đem tu vi của bản thân quán đính lại cho ngươi, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện, rất nhanh liền có thể giúp phụ thân ngươi tìm mẫu thân ngươi trở về, đến lúc đó gia đình các ngươi có thể đoàn tụ.
- Đại thúc... Tiền bối... Ngươi rất nhanh sẽ chết, phải không?
Tiểu Băng Nhi cũng không biết thế nào là quán đính, chỉ là trong lòng nàng có chút dự cảm không tốt.
Đối với câu hỏi của tiểu cô nương, Vô Danh Đại Tôn không có tức giận, ngược lại lại cười ha ha nói:
- Không sai, không sai, rất nhanh ta sẽ chết đi. Vì vậy, trước khi chết, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta hai điều kiện.
- Vâng.
Tiểu Băng Nhi gật đầu, nàng chỉ đơn thuần là đáp ứng thỉnh cầu của người sắp chết.
Thu liễm nụ cười, Vô Danh Đại Tôn có chút đau khổ nói:
- Hơn ba trăm năm thủ hộ, há nói buông là có thể buông được? Tuy rằng vừa rồi ta tiếp nhận ba bái của Liễu Nhân, rốt cuộc chấm dứt nhân quả với Phật Tông, thế nhưng trong lòng ta thủy chung vẫn không buông bỏ được.
Tiểu Băng Nhi lẳng lặng nghe, mặc dù không quá hiểu rõ ý tứ của Vô Danh Đại Tôn, thế nhưng vẫn cố sức ghi nhớ.
Đột nhiên, Vô Danh Đại Tôn trịnh trọng nói:
- Hài tử, lúc ta viên tịch, Phật Tông sẽ do phụ thân của ngươi thủ hộ, chỉ tiếc, tâm của hắn không ở tại phật Tông, hơn nữa lưng đeo nhiều trách nhiệm, thủy chung sẽ có một ngày rời đi, vì vậy ta phải có dự định khác... Ta sẽ đem chữ "Vạn" trong Phật ấn của Phật Tông dạy cho ngươi, từ nay về sau, ngươi liền có quyền lực giám sát toàn bộ Phật Tông, chỉ cần phật đồ nào có hành vi không đúng, ngươi đều có quyền xử phạt, đây cũng là phương pháp giảm bới gánh nặng cho phụ thân ngươi.
Tiểu Băng Nhi hiếu kỳ nhìn Vô Danh Đại TÔn nói:
- Tiền bối, sao không dạy cho đại hòa thượng vừa rồi? Dường như hắn hợp hơn a.
Vô Danh Đại Tôn lắc đầu nói:
- Liễu Nhân tuy rằng phẩm hạnh rất tốt, tinh thông Phật môn, thế nhưng nếu như hắn làm người đứng đầu Phật TÔn, có đôi khi rất khó bận tâm tới cái khác, nói không chừng còn có thể rơi vào mê chướng. Sở dĩ ta tìm ngươi, là bởi vì ngươi không phải là người trong phật môn, tâm tính thuần khiết, hơn nữa lại là người ngoài cuộc, có thể thấy rõ trắng đen.
- Thế... Thế nhưng ta không muốn vậy... Không muốn làm hòa thượng...
Tiểu Băng Nhi nghe vậy do dự, Vô Danh Đại Tôn lại nói:
- Ai nói với ngươi làm hòa thượng là đầu phải trọc? Ta và phụ thân ngươi cũng không phải là hòa thượng, thế nhưng lại giống nhau ở việc thủ hộ Phật Tông. Cũng giống như vậy, người giám sát toàn bộ Phật Tông cũng không nhất định phải là hòa thượng.
- Hóa ra là như vậy.
Tiểu Băng Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra nàng không quan tâm tới cái gì mà giám sát hay không giám sát, chỉ cần nàng không phải xuất gia làm hòa thượng là được rồi.
Vô Danh Đại Tôn thấy thế bất đắc dĩ cười, không nói tới chuyện này nữa, ngược lại, hắn cười nói:
- Mặt khác, còn có một việc, đây là việc tư của ta, ...
Nói tới đó, Vô Danh Đại Tôn dừng lại, ngữ khí của hắn tràn ngập sự thương cảm.
...
Một lát sau, Vô Danh Đại Tôn mở bàn tay trái ra, một chữ "Vạn" xuất hiện trong bàn tay hắn, tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh.
- Hài tử, đây là "Vạn" tự phật ấn, chính là ấn ký đặc biệt của lịch đại người giám sát Phật Tông ta, nếu như sau này ngươi gặp người thích hợp, cũng có thể đem phật ấn truyền lại cho hắn. HIện tại, ngươi có thể vươn tay trái ra...
Chữ "Vạn" chậm rãi bay lên, tự bay về phía tay trái Tiểu Băng Nhi, sau cùng biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Tiểu Băng Nhi hiếu kỳ nhìn bàn tay mình, thế nhưng lại không thấy cảm giác gì lạ, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vô Danh Đại Tôn uể oải nói:
- Hài tử, không nên xem thường phật ấn này, nó ẩn sâu trong tay trái của ngươi, đồng tâm tương liên, không chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của ngươi, mà còn có tác dụng ngưng thần thanh tâm, trừ đi tâm ma cho ngươi.
- Dạ, cảm ơn tiền bối.
Tiểu Băng Nhi đem tay trái áp vào ngực mình, giống như là vừa chiếm được một kiện lễ vật trân quý.
Vô Danh Đại Tôn tiếp tục nói:
- Kế tiếp, ta sẽ dùng quán đính chi thuật đem tu vi bản thân truyền thụ cho ngươi, được bao nhiêu vậy phải nhìn vào tạo hóa của ngươi rồi.
...
Cửu chuyển luân hồi, tẩy luyện tâm thần, Sâm La thế giới, phản cổ hoàn nhất.
Một giới lực chậm rãi tan rã, hóa thành một đạo bản nguyên rót vào trong cơ thể Tiểu Băng Nhi.
Bản thân tu vi của Đại TÔn, thông thiên triệt địa, há là thứ mà bằng vào thân thể nhỏ bé của Tiểu Băng Nhi có thể thừa nhận được. Nó giống như lý, nước biển rộng nếu như chảy ngược vào sông lớn, lúc đó sẽ gây ra tai họa.
Để cho Tiểu Băng Nhi không bị thương tổn, Vô Danh Đại Tôn đành phải phong ấn một bộ phận lớn lực lượng, từng chút, từng chút đem bản nguyên lực đưa vào trong cơ thể tiểu cô nương.
- Di? Tinh thần lực thật mạnh!
Vô Danh Đại Tôn đang muốn xem xét thức hải của đối phương, không ngờ thức hải của đối phương lại truyền đến ý tứ bài xích, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Đợi khi hắn định thần lại nhìn thì trên mặt không ngờ lại có tia tiếu ý.
- Tiểu nha đầu này không ngờ trên người lại có tinh thần ấn ký của Lý Nhạc Phàm lưu lại, tiểu oa nhi Lý Nhạc Phàm này quả nhiên không tồi... Chỉ là tinh thần ấn ký này bao hàm quá nhiều thứ... Tốt! Như vậy vừa lúc! Tinh thần lựuc càng mạnh, ý chí càng kiên định, càng có thể thừa nhận bản nguyên lực càng nhiều! Xem ra lão hòa thượng nói không sai, trong thiên địa tự có thiên địa, một trước một sau, tất cả đều là thiên ý a.
- Phúc duyên của tiểu nha đầu này quả thực khôn cạn, nếu đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Trong lòng khẽ động, Vô Danh Đại Tôn đưa tay lên mi tâm của mình, chỉ thấy ở giữa mi tâm hắn sinh ra một vết rách nhàn nhạt, phảng phất như nhìn thấy một hư ảnh con mắt từ từ mở ra, lóe ra tinh quang tràn đầy trí tuệ.
Nếu như Liễu Nhân nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nhận ra, đó chính là một trong lục đại thần thông đã thất truyền hơn ngàn năm của Phật Tông, đó chính là Thiên Nhãn Thông.
Truyền rằng, Thiên Nhãn Thông này có thể nhìn thấu cả mê chướng thế gian, từ thiên giới cho tới Cửu U, đều không tránh khỏi pháp nhãn này, mà Tiểu Băng Nhi hiện tại phải gánh vác chức vụ giám sát Phật Tông, đó là phi thường thích hợp.
Xuy!
Ngón tay Vô Danh Đại Tôn kéo một cái, mạnh mẽ đem Thiên Nhãn nhập vào mi tâm Tiểu Băng nhi.
Làm xong tất cả những thứ này, khuôn mặt Vô Danh Đại Tôn trong nháy mắt trở nên già nua không gì sánh được, thế nhưng trên khuôn mặt uể oải lại hiện lên vẻ tươi cười thỏa mãn, hốc mắt lại có thêm vài phần thần thái.
Hắc biết, đây chính là thời gian mà mình phải rời đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.