Một lát sau, Vô Danh đại tôn nhắm hai mắt, chậm rãi mở miệng nói:
- Sinh lão bệnh tử chính là lẽ thường tình, không thể tránh được. Nhân quả báo ứng, Thiên đạo luân hồi, nằm ngoài khả năng nắm giữ của chúng ta. Những người tu đạo như chúng ta theo đuổi trường sinh, nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi sinh tử, không thể nhìn mình trường sinh bất lão thì sao? Thiên hạ vô song thì sao? Trăm ngàn năm sau chỉ là đống xương khô, bị người lãnh quên trong dòng sông lịch sử. Muôn đời sau, lại càng không có người nhớ rõ. Mà hiện tại, ta chỉ có thể sống trong hồi ức của chính mình.
Tâm thần Nhạc Phàm rung động, há mồm định nói gì đó, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt vào.
Hắn không thể trơ mắt nhìn được, lại càng không buông xuống được, không biết mình nên nói gì. Thậm chí hắn cảm thấy mình không có tư cách đi an ủi người khác.
Chưa từng cảm nhận nỗi khổ trường sinh, cũng vĩnh viễn vô pháp chân chính hiểu được ý nghĩa của cái gọi là sinh mệnh vĩnh hằng.
Người còn sống nhưng tâm đã chết, một người nếu còn sống mà ý niệm không có, sự tồn tại của hắn chính là một loại dày vò thống khổ đến tận cùng.
Trầm mặc một lúc, Vô Danh đại tôn mở hai mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn Nhạc Phàm nói:
- Tiểu hữu đang suy nghĩ gì?
- Không có gì.
Nhạc Phàm cúi đầu, hít sâu một hơi, cố gắng trấn an nỗi lòng mình.
Hai mắt Vô Danh đại tôn không rời khỏi Nhạc Phàm, hai mắt hắn dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441770/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.