Ban đêm tại Vấn Tâm nhai có vẻ vô cùng yên ắng.
Gió thét gào, khiến cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Trên bầu trời, có vô số ngôi sao lúc sáng lúc tối, có ý nghĩa tượng trưng cho luân hồi sinh mệnh, sự diệt vong của cả đời người.
Có người nói, mỗi một ngôi sao đại biểu cho một sinh mạng mất đi, bọn họ vĩnh viễn lóe sáng trên bầu trời đêm, yên lặng nhìn thân nhân của mình, lặng lẽ cầu nguyện, lặng lẽ chúc phúc.
Nhạc Phàm nhìn về phía chân trời, hắn dường như cũng đang tìm kiếm ngôi sao thuộc về mình.
- Tiểu huynh đệ, ngươi dường như rất hoang mang?
Một giọng nói mờ ảo truyền vào trong tai Nhạc Phàm, hắn thu liễm tâm thần, nhưng không hề di chuyển.
- Ngươi đang nghĩ tới thân nhân? Hay là nghĩ tới bằng hữu? Hay nghĩ tới sau này?
Nói xong, một lão giả không rõ hình dáng từ bên trong chỗ tối hiện thân, chậm rãi đi đến bên cạnh Nhạc Phàm, ánh mắt cũng nhìn về phương xa.
- Người hôm nay âm thầm nhìn trộm chính là ngươi sao?
Linh giác của Nhạc Phàm hơn người, cho dù kẻ cường đại hơn, cũng không giấu được sự cảm ứng của hắn, đây chính là trực giác của một người thợ săn.
Lão giả gật đầu nói:
- Vốn ta cho rằng ta đã ẩn nấp rất kỹ, không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện.
- Ta không phát hiện ra ngươi, nhưng ta cảm giác có người nhìn chằm chằm vào ta.
Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Nhạc Phàm, lão giả cười ha hả nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi rất khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441756/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.