Nhận thấy Văn Tông Thanh biết Trần Hương, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi giật mình, nhưng sau cũng bình thường trở lại.
Trần Hương từng là cung chủ Thiên môn, cho dù tại Tu Hành Giới, địa vị cũng không phải tầm thường, hơn nữa hơn mười năm trước tại ẩn lâm đại hội, nàng vì có bầu mà bị Thánh Ngôn đại tôn mang đi, việc này gây nên sóng to gió lớn một thời gian, cho tới hôm nay, chỉ sợ có rất ít Tu Hành Giới không biết Trần Hương mà thôi.
- Người trong Tu Hành Giới không biết Trần Hương chỉ sợ không nhiều lắm.
Dừng lại một chút, Văn Tông Thanh lại nói:
- Bất quá, chuyện của nàng ta biết nhiều hơn một chút.
- Tiền bối biết những gì? Thỉnh người nói cho ta biết.
Nhạc Phàm nhảy dựng lên, cảm giác lời nói của đối phương tuyệt đối không phải là bắn tên không đích (nói lung tung, k có chủ ý),sau đó, hắn lại trở về chỗ cũ, ngồi trên bồ đoàn, dựng tai lắng nghe.
- Kỳ thật, chuyện mà ta biết rất nhiều người cũng biết, chuyện này năm đó cũng không được coi là bí mật gì.
Văn Tông Thanh nói tiếp:
- Thiên môn từ xưa đến nay, chính là nhất mạch truyền thừa từ thời thượng cổ lưu lại, nội tình bên trong sâu không lường được, ngay cả Thánh Vực cùng Ma môn cũng phải kiêng kị ba phần, trong chuyện này đương nhiên một phần là do uy thế của Thánh Ngôn Đại tôn, nhưng hai mươi năm trước sau khi ẩn lâm đại hội qua đi, bên trong Thiên môn phát sinh nội loạn, làm cho đệ tử Thiên môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441741/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.