Nghe Phương Hàm giảng giải một chút, Giang Tiểu Phong cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Bất quá cái cuối cùng hắn cũng hiểu được một chút.
- Nha đầu, ngươi nói nửa ngày, có phải là đã biết kiếm trận này kỳ thực là một loại thực trận, nhưng là loại phi thường lợi hại nhất đúng không?
- Giỏi, trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Phương Hàm vừa lòng gật gật đầu, giả bộ làm một người tốt.
Giang Tiểu Phong trán nhăn lại, hét lớn:
- Hừ. Trẻ nhỏ dễ dạy? Đơn giản như vậy mà ta cái gì cũng không nghe rõ, không bằng ta tự đi tìm một khối đậu hũ đâm đầu vào đó chết cho rồi.
Phương Hàm cười lạnh nói:
- Ta nói là sự cao thâm trong đó, một chút trí tuệ nhỏ nhoi của ngươi có thể hiểu được sao?
- Ngươi nói ta không có đầu óc? Ngươi không có mắt. Ngươi…
Giang Tiểu Phong phi thường buồn bực, từ trước đến nay bổn sự lớn nhất của hắn chính là ranh ma quỷ quái, bây giờ không ngờ lại bị người khác coi thường:
- Quên đi, nam tử hán không thèm so đo với đàn bà, ta không thèm so đo với ngươi.
Thấy đối phương nén giận như vậy, Phương Hàm không khỏi cười thầm, tiếp tục quở trách:
- Không so đo? Nam tử hán? Ta phi! Ngươi nhiều nhất chỉ là một cây cải trắng mà thôi, giả bộ thanh cao cái gì chứ.
- Ngươi…
Giang Tiểu Phong đầu bốc khói, hừ một tiếng nói:
- Được, ngươi rất giỏi, ngươi là truyền nhân của Thiên Cơ Môn, một kẻ không có trí tuệ như ta không nên nói, vậy ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441724/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.