- Ha ha! Là Không Văn đại sư cùng Thái Tiêu đạo trưởng. Bọn họ thực là mạnh a. Mười đại cao thủ tới đây không ngờ có tới sáu người đã là cao thủ Thiên đạo. - Ngu ngốc! Người ta từ mười năm trước đã là Thiên đạo cao thủ rồi, ngươi có biết không? Bây giờ mới biết, không biết thưởng thức. - Đâu có! Ta cư nhiên đã quên chuyện này từ trước. - Tốt! Phi thường tốt! Để xem đám người hắc đạo kia còn dám kiêu ngạo trước mặt chúng ta hay không. Hắc hắc… - Đúng đúng. Lúc này nhất định phải cho bọn người hắc đạo đó đẹp mắt. Năm người vừa rồi đến khiến cho đám người chính đạo trở nên phấn chấn, càng có không ít người hưng phấn đến độ khoa chân múa tay. Bình thường trong mắt người giang hồ, Thiên đạo tu sĩ chính là Thiên đạo cao thủ, trên cơ bản không có gì khác nhau. Nhưng điều phân biệt là nhiêu hay ít mà thôi. Cho nên, lần này nghiêm túc mà tính, lần này hắc đạo tính cả Giang Tiểu Phong cùng Vương Sung mới đến tổng cộng mới có sáu ngườu. Mà chính đạo bọn họ tính cả Khấu Phỉ cùng vợ chồng Phó Soái đã là tám người. Nhiều hơn đám hắc đạo đó hai người. Quả thực nhân số áp đảo, tự nhiên cơ hội thắng cũng nhiều hơn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là đám người Lý Nhạc Phàm không tham gia. Nếu không thì không biết chừng đại hội võ lâm lần này sẽ thành cái dạng gì nữa. Trong lúc đám người chính đạo đang suy nghĩ miên man, phía chân trời lại có mấy đạo lưu quang hiện lên. - Ha ha ha! - Một khi Thiết Huyết minh chủ thịnh tình mời ta há lại có thể không đến. Đàm Tiếu Gian, Quan Trọng Nghĩa, Quách Tường Phong, Ngưng Nhi cùng Băng Nguyệt, bốn người đồng thời cùng xuất hiện trên đài cao. Trong bốn người Quan Trọng Nghĩa cao lớn, khôi ngô nhất, thân mặc trang phục lục sắc, tay đang cầm một cái hồ lô lớn, mùi rượu từ thân hắn tỏa ra. Quách Tường Phong mặc y sam màu lam, tay cầm ngọc tiêu, làm cho người ta cảm giác nhanh nhẹn, phóng khoáng. Ngưng Nhi mặc một bộ y phục màu đen, tóc đen phiêu dật, ôn nhu như nước, xuất trần thoát tục. Một người đẹp như vậy, quả thực thấu tận linh hồn. So sánh với Băng Nguyệt mang khăn che mặt, nửa che nửa mở, như ẩn như hiện, vẻ đẹp phảng phất, kỳ ảo, băng thanh ngọc khiết, làm cho người ta không thấy nửa điểm tạp niệm. Những người tới lần này khí thế có chút bất đồng. Bọn họ không có lộ rõ bản lãnh cùng khí chất. Tuy không có khí thế hào hùng, mênh mông, nhưng trên thân bọn họ lại tản ra hơi thở mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện. Làm cho người xem không cảm nhận được, chỉ có thể từ rất xa nhìn lên đối phương. Bốn gương mặt lạ lẫm hiện ra, khiến cho mọi người không khỏi suy nghĩ xa xôi. Nhạc Phàm trông thấy một đạo thân ảnh trong đó, đồng tử co rụt lại mãnh liệt, khí chất cả người bỗng nhiên biến hóa. Nhận thấy sự khác thường của sư phụ, Long Tuấn cùng Đình Nghị vội vàng nhìn Nhạc Phàm, chỉ thấy trong mắt Nhạc Phàm lộ ra hồng quang, khí tức ngày càng hỗn loạn, giống như một tòa núi lửa nhiều năm, tùy thời có thể bạo phát. - Sư phụ! Người không có việc gì chứ? Người đừng làm chúng ta sợ a! Long Tuấn mở miệng hỏi, Đình Nghị vẻ mặt khẩn trương nói: - Đúng vậy sư phụ, có phải là thương thế của người lại phát tác? Người không thỏa mái chỗ nào? - Người … Khấu Phỉ cũng lại gần: - Lý tiểu tử, vừa rồi có phải ngươi dùng quá sức không? Không phải là bị nội thương đó chứ? Vừa nghe Lý Nhạc Phàm bị thương, vợ chồng Phó Soái cùng bọn người Thiết Nam tất cả đều đi tới. Tạ Tiểu Thanh lại gấp đến độ nước mắt chảy ra. - Ta không sao, mọi người không cần phải lo lắng. Nhạc Phàm hít sâu một hơi, hơi thở dần dần bình thường trở lại. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước. Bọn người Long Tuấn theo ánh mắt Nhạc Phàm nhìn lại, lại phát hiện một nữ nhân mang khăn che mặt đang hướng chỗ này mà đi tới. - Nàng là người trong Thiên môn. Nhạc Phàm nhàn nhạt nói, trong giọng nói lộ ra hàn ý vô cùng tận. Mọi người vừa rồi còn cảm thấy có chút kỳ lạ, bất quá hiện tại ngẫm lại cũng thấy bình thường. Mọi người đều biết được sau cố sự Trần Hương thì Nhạc Phàm đối với người Thiên Môn có thể nói là ghét tới cực điểm. - A! Nữ nhân che mặt đó có chút quen quen a! Dường như ta đã gặp ở nơi nào đó. - Ngươi… Cái tên hôn đản này cũng thật to gan. Nhìn mỹ nhân nào cũng cho rằng quen mặt. Người ta là Thiên đạo cao thủ a. Cẩn thận người ta tát nát cái miệng nhỏ của ngươi. - Rõ ràng ta đã từng gặp đâu đó rồi a. A, ta nhớ ra rồi. Nữ nhân kia chính là Băng Nguyệt tiên tử. - Sao có thể? Người ta rõ ràng là Thiên đạo cao thủ, sao có thể là một Băng Nguyệt tiên tử trong chốn giang hồ được? - Là thật sự. Ta đã từng gặp qua nàng tại Độc Xà cốc. - Đâu? - Mau nhìn, mau nhìn kia. Nữ tử kia chính là Băng Nguyệt tiên tử. - A! Đúng là Băng Nguyệt tiên tử. Không nghĩ tới nàng lại là Thiên đạo cao thủ. Trước kia quả thực là có mắt như mù mà. Thực không ngờ. Không ngờ… - Thật là kỳ quái. Nghe nói Băng Nguyệt tiên tử chính là Tiên Thiên cao thủ, như thế nào lại là Thiên đạo cao thủ? - Ngươi thì biết cái gì? Người ta gọi đó chính là ẩn nhẫn biết không. - Con mẹ nó. Chốn giang hồ thật đúng là ngọa hổ tàng long a. Sau này hành tẩu giang hồ nhất định phải biết kiềm chế một chút. - Đúng vậy! Dưới đài tiếng bàn luận không ngớt, nhưng không ngờ trên đài lại im lặng không có lấy một tiếng động. Từ sau khi bọn người Quan Trọng Nghĩa tới đây, cao thủ Thiên đạo chung quanh cảm thấy được một loại áp lực phi thường ngưng trọng, không ngừng áp chế bọn họ. Giống như bị người khác dùng dây thừng trói chặt, sau đó ném đến một gian phòng tối như mực, cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không cảm giác được. Thiết Huyết thấy vậy khẽ nhíu mày, sau đó lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười nói: - Vốn tưởng rằng đã đuổi đám người Thánh vực đi, không nghĩ tới lại dẫn tới mấy người các ngươi. Làm Võ lâm minh chủ quả thực là mệt a. Quan Trọng Nghĩa thô tục đáp: - Thế nào? Xem ra Thiết Huyết minh chủ không chào đón chúng ta sao? Thiết Huyết không đáp ngược lại hỏi: - Chư vị ở gần như vậy mà không hiện thân, phải chăng là trách Thiết mỗ tiếp đãi không chu toàn sao? Bọn người Ngưng Nhi tựa như không nhìn ra Thiết Huyết đang châm chọc, cảm đám mặt không đổi sắc, biểu hiện bình tĩnh như thường. Quánh Tường Phong nhàn nhạt đáp: - Cũng không phải là Thiết Huyết minh chủ tiếp đãi không chu toàn. Chỉ là chúng ta cảm thấy Thiết Huyết minh chủ thực sự rất nhiệt tình khiến chúng ta có chút không quen. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi Thiết Huyết minh chủ tính kế với đám người Thánh Vực không phải là đang ra oai phủ đầu với chúng ta sao? Ha ha ha, so với Thiết Huyết minh chủ thì thủ đoạn này của chúng ta nào có tính là gì. - Phải không? Thì ra Thiết mỗ bất tri bất giác không ngờ lại để lại ấn tượng tốt trong lòng các ngươi như vậy. Thực có lỗi. Ha ha ha… Thiết Huyết ra vẻ xin lỗi cười cười, tay nâng cằm, ra vẻ suy tư nói: - Bất quá, đám người Thánh Vực hiện giờ đã đi, các ngươi nên cao hứng mới phải. Nếu như có bọn họ ở đây vướng tay vướng chân, chẳng phải sẽ làm chậm trễ đại sự của các ngươi sao? Quách Tường Phong cười khổ, lắc lắc đầu nói: - Ban đầu chúng ta cũng cho rằng như thế. Bất quá sau khi ta nhìn thấy kết cục của đám người Thánh Vực, ta ngược lại cảm thấy có chút đồng cảm vớt bọn họ. Dù sao hổ bị lột da cũng không phải là điều tốt lành gì. Chúng ta cũng không muốn bị như vậy trong tay Thiết Huyết minh chủ. - Đâu có! Các hạ đã quá xem trọng Thiết mỗ rồi. Hắc hắc. Thiết Huyết ngượng ngùng sờ sờ mũi, khẽ cười khan vài tiếng. - Ha ha ha ha! Không ngờ đại hội võ lâm năm nay lại náo nhiệt như vậy. - Hơn mười năm không hành tẩu trên giang hồ, quả thực khiến cho người ta hoài niệm a. Tiếng như chuông vang, thế tới ào ạt, tựa như sấm vang chớp giật. Mọi người vẻ mặt khiếp sợ nhìn lên trên bầu trời, chỉ cảm thấy một thân ảnh to lớn lơ lửng giữa trời cao. Uy thế cuồn cuộn khiến cho những đám mây đều phải dạt ra ba thước. Sau đó, từ thân ảnh to lớn kia lại bay tới hai người nữa. Trong lúc ba người hạ xuống đài, biểu tình mọi người lại từ khiếp sợ sang kinh ngạc.Không ngờ người đứng giữa lại là một người vô cùng lạ kỳ. Bộ dáng cao lớn vô cùng, trên đầu là bộ tóc xám được cắt ngắn. Hai người khác, một người mặc áo xanh nhẹ nhàng, lưng đeo trường kiếm. Một người thì mặc hắc bào, khí thế lạnh đến thấu xương. Hai người này có phong thái khác nhau, bất quá khi đứng trước người nọ thần sắc lại cung kính. - Hắn… Bọn họ là ai? - Người ở giữa kia thể trạng thật là khủng khiếp. Quả thực so với hai người bên cạnh cộng lại còn lớn hơn. Đây còn là người sao? - Trên giang hồ không có nghe nói qua nhân vật như vậy a? - Bọn họ khẳng định cũng là tu sĩ. - Lại tới ba người a. - Xem ra ngày càng náo nhiệt. - Nhiều Thiên đạo cao thủ như vậy, nếu đánh nhau, khẳng định so với trận chiến tại Hà Sơn chín năm trước quả thực còn hỗn loạn hơn. - Con mẹ nó. Đợi một lúc nữa nếu tình thế không có lợi chúng ta sẽ tùy thời mà rút lui. - Thiên đạo chi tranh a. Đây chính là trường hợp mười năm khó gặp. Nếu không xem thì thực sự là đáng tiếc a. - Mạng mình còn lo chưa xong lại muốn nhìn? Ai, mặc kệ ngươi vậy. Dù sao đối với lão tử thì giữ lại cái mạng nhỏ này quan trọng hơn. Dưới đài vẫn không ngừng rỉ tai nhau bàn tán. Cùng lúc đó, Khấu Phỉ sắc mặt đại biến, vẻ mặt nhìn vào hán tử tóc xám. Sắc mặt khác thường không chỉ có một mình Khấu Phỉ, còn có Không Văn của chính đạo, Thái Tiêu đạo nhân, bọn người của hắc đạo sắc mặt cũng có chút không tự nhiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bọn người Cừu Hận Huyết, thậm chí dưới đài không ít thủ lĩnh của các thế lực cùng các thế gia đứng đầu đều rung động. - Võ thần điện, Lôi Tráo Thiên gặp qua chư vị. Hán tử giống như đám nhân sĩ giang hồ, hướng về phía mọi người khách khí chắp tay. - Lôi … Hắn là Lôi Tráo Thiên? - Hắn là Lôi Tráo Thiên? Nghe được tên này, có một nửa âm thanh dưới đài tức thì ngừng lại, tiếp theo tất cả âm thanh đều ngừng. Tức thì cả đài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét từng hồi. Trên đài cao, bọn người Thiết Huyết vẻ mặt lạnh nhạt, giống như hết thảy những chuyện xảy ra ở nơi này đối với hắn không có quan hệ gì. Long Tuấn vẻ mặt tò mò nhìn Lôi Tráo Thiên, thấp giọng nhìn về phía Khấu Phỉ nói: - Khấu lão gia, Lôi Tráo Thiên Võ Thần điện kia rất nổi danh sao? Sao ta chưa từng nghe qua? Khấu Phỉ khinh thường liếc đối phương một cái, nói: - Ngươi bất quá mới mười mấy tuổi, chưa đủ lông đủ cánh thì biết cái rắm gì! Vào thời điểm Lôi Tráo Thiên kia thành danh trên giang hồ thì sư phụ các ngươi còn chưa xuất hiện đâu. Một bên Đình Nghị không phục nói: - Lôi Tráo Thiên, cái tên này dường như ta đã nghe qua từ nơi nào đó. Chỉ là nhất thời không nhớ nổi. Khấu Phỉ gật gật đầu, nghiêm mặt nói: - Như vậy theo các ngươi nói đi! Có lẽ Võ Thần điện khải, Lôi Tráo Thiên các ngươi chưa từng nghe qua. Nhưng mà Lôi Quân chắc hẳn các ngươi từng nghe qua chứ? - Lôi Quân? Long Tuấn sửng sốt nói: - Ngươi nói một trong mười đại cao thủ hắc đạo "Lôi Quân" là Lôi Tráo Thiên? - Không phải hắn thì còn có thể là ai nữa? Khấu Phỉ hừ lạnh một tiếng nói tiếp: - Không nghĩ tới tên kia nhiều năm không xuất hiện hóa ra là đến tránh ở Võ Thần điện tu hành. Hơn nữa bộ dạng một chút cũng không có thay đổi. Càng nói càng buồn bực, Khấu Phỉ rõ ràng đang chửi bới nói: - Thật là đáng giận! Lão gia hỏa kia so với ta rõ ràng còn lớn tuổi hơn, nhưng khuôn mặt lại giống năm đó như đúc. Quả thực là lão quái vật. Lão yêu tinh, không biết xấu hổ! Hắn nói xong, liếc trộm Nhạc Phàm, oán hận nói: - Thế đạo thay đổi, quái vật xuất hiện nhiều như vậy. Thật khiến cho người ta khó sống a. Long Tuấn cùng Đình Nghị ngươi ta nhìn nhau, trên mặt hai người đều tỏ vẻ khinh bỉ. Sau đó nhanh chóng bay lui lại, duy trì khoảng cách với Khấu Phỉ. Lại còn làm ra vẻ ta cùng với hắn không có quan hệ gì. Lôi Quân – Lôi Tráo Thiên, là thủ lĩnh hắc đạo chân chính. Mười hai tuổi bước vào giang hồ, mười sáu tuổi uy chấn hắc – bạch lưỡng đạo. Mười tám tuổi khiêu chiến thiên hạ cao thủ. Ba mươi sáu tuổi trở thành một trong mười đại cao thủ hắc đạo oai danh một thời. Ba năm sau cùng mười đại cao thủ chính đạo giao thủ, chiến thắng liên tiếp tám người. Cuối cùng bại dưới tay "Đao si" Khấu Phỉ. Năm năm sau hai người tái chiến không phân thắng bại. Lại qua năm năm nữa hai người lại tái chiến, Lôi Tráo Thiên thắng được một chiêu. Tiếp theo khiêu chiến "Kiếm Thánh" Tiết Thiên Lan không có kết quả. Lôi Tráo Thiên, người này một thân độc bộ thiên hạ, chinh chiến vô số, sát phạt quyết đoán. Nhưng trong thời kỳ hắn đỉnh phong, vị "Lôi Quân" này trong một đêm đột nhiên mất tích, từ đó về sau trên giang hồ không truyền ra tin tức của hắn cho đến tận hôm nay. Mọi người thầm nhẩm tên "Lôi Quân" trong miệng. Một người nhiều năm trước mất tích, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, khiến cho người khác không khỏi cảm khái một phen. - Hừ! Mọi người sao không nói một lời nào? Chẳng lẽ không chào đón Lôi mỗ sao? Thấy mọi người duy trì trầm mặc, Lôi Tráo Thiên bất mãn hừ một tiếng, tức thì như tiếng sấm vang bên tai mọi người. Cái này lại khiến cho đám người dưới đài không ai dám mở miệng. Dù sao hôm nay uy danh của Lôi Quân trong giang hồ không còn ai nhớ rõ, người nhớ thì có chút mơ hồ. Nhưng không ai quên nhiều năm như vậy liệu tính khí Lôi Tráo Thiên có đổi không. Nếu không đổi, chỉ sợ mình mở miệng nói lung tung thì cái mạng nhỏ này cũng xong. Cũng đừng có hi vọng bằng hữu của mình như Lý Nhạc Phàm kia ra tay báo thù. - Thật là không có ý nghĩa. Lôi Tráo Thiên nhìn đám người dưới đài bĩu môi nói, sau đó quay lại nhìn lên trên đài. - Hắc hắc! Không nghĩ tới lần này trở về lại có thể gặp được nhiều lão bằng hữu như vậy. Không sai, không sai. Quả nhiên không uổng chuyến này tới đây. Khóe miệng cười cười, ánh mắt Lôi Tráo Thiên đảo qua vài gương mặt quen thuộc: - Lão hòa thượng Không Văn, lão Thái Tiêu mũi trâu, con mọt sách Điêu Minh đại mỹ nhân Cửu Huyền, lão ô quy Mạc Bắc, lão già Khấu Phỉ, còn có Cừu tiểu tử Vạn ác cốc, quỳ hoa cung Phong Tao Minh Tâm…. Bị Lôi Tráo Thiên điểm mặt từng người, da mặt mọi người không tự giác giật lên một cái. Hơn nữa, Cừu Hận Huyết cùng Minh Tâm lão nhân hai người đều là Tông chủ lại bị người ta kêu một câu tiểu tử, hai câu phong tao, tự nhiên trên mặt không nhịn được đỏ lên. Chỉ có điều hai người còn không ngốc đến mức chỉ vì cái danh hiệu mà đi động thủ với đối phương. - Ài! Xem ra hắc đạo đã thật sự xuống dốc rồi. Ít người như vậy, thật là bi kịch a. Nhìn vào đội hình cường đại, Lôi Tráo Thiên bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân ảnh Quan Tâm: - Ngươi là nữ nhi của Quan Mạc Vân? Quan Tâm cung kính thi lễ nói: - Vãn bối Quan Tâm bái kiến Lôi tiền bối. Lôi Tráo Thiên nhìn từ trên xuống dưới, nói: - Không sai, không sai. Thiên đạo cảnh đã tiến vào bát phẩm. Cảnh giới có chút thành tựu. Cũng được! Quan Tâm cúi thấp đầu nói: - Đa tạ tiền bối tán thưởng. Cảnh giới của Quan Tâm chẳng qua ở Tu Hành Giới cũng không đáng nhắc tới. Lôi Tráo Thiên mắt trâu trừng lên, buồn cười nói: - Tốt chính là tốt. Không tốt chính là không tốt. Khiêm tốn cái rắm! Người không biết lão phu, còn tưởng rằng lão phu không có mắt. Dừng lại một chút, Lôi Tráo Thiên xua tay nói: - Quên đi. Quên đi. Ta không thèm so đo với tiểu nha đầu ngươi. Sư phụ ngươi hiện tại thế nào? Nhiều năm như vậy ta còn chưa thấy qua lão gia hỏa kia. Lão sẽ không chết đó chứ? Quan Tâm thản nhiên nói: - Sư phụ lão nhân gia ngài rất tốt. Lão nhân gia chán ghét tranh đấu, ẩn cư với núi rừng, tiêu dao tự tại. - Tiêu dao? Tiêu dao cái rắm? Lôi Tráo Thiên vẻ mặt khinh thường nói: - Cái lão phong lưu kia nếu được thả ra đã không sớm xuất gia làm hòa thượng. - Việc của trưởng bối, vãn bối không dám tự tiện bình luận. Thấy biểu tình trên mặt Quan Tâm, Lôi Tráo Thiên buồn bực không thôi: - Sư phụ ngươi hiện tại cảnh giới như thế nào? - Sư phụ tự giác tâm tính viên mãn, đang bế quan trùng kích vào huyền cảnh. - A! Lôi Tráo Thiên trong mắt hiện lên vẻ hồi tưởng: - Cũng đã bắt đầu trùng kích huyền cảnh? Hắn vẫn là đi trước ta a. Thấy hai người tán gẫu hợp ý. Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác tự động tránh ra. Thối lui đến một góc trống trải. Bọn người Quan Trọng Nghĩa không nói lời nào, đồng dạng thối lui đến một chỗ khác. Mà Không Văn thần tăng lại đi về phía Lý Nhạc Phàm. - Lão nạp gặp qua Lý cư sĩ, mười năm không gặp, phong thái cư sĩ vẫn như trước. - Vô Lượng Thiên Tôn, những năm qua người vẫn khỏe chứ? - Nhạc Phàm tiểu ca vẫn khỏe chứ? Nghe thấy thanh âm thân thiết hỏi thăm. Chứng kiến khuân mặt quen thuộc này, trong lòng Nhạc Phàm cảm thấy ấm áp một chút. - Chư vị tuyền bối mạnh khỏe. Những người đứng sau Nhạc Phàm biết hắn quen những người này cho nên song phương đều không khách sáo, đều dùng sự chân thành hỏi han. Tiếp theo, Không Văn lấy từ ống tay áo ra một ngọc bài màu đỏ đưa cho Lý Nhạc Phàm nói: - Lý cư sĩ, đây là "Tiếp dẫn thiếp" của Phật tông, Không Văn phụng lệnh Tông chủ giao tận tay Lý cư sĩ. - Phật tông? Tiếp dẫn? Nhạc Phàm giật mình, cũng không có tiếp nhận. Không Văn thấy thế mỉm cười nói: - Lý cư sĩ chính là hộ pháp của Phật tông, vật này chính là thiếp mời tham gia ẩn lâm đại hội. - Thiếp mời ẩn lâm đại hội? Nhạc Phàm quả thật chuẩn bị tham gia ẩn lâm đại hội, lại không biết có vật này. Không Văn thấy thế giải thích: - Bình thường tu sĩ tham gia ẩn lâm đại hội chỉ cần phái người tiếp dẫn là được, mà người có thân phận tôn quý mới có được thiếp mời. Lý cư sĩ lại là hộ pháp của Phật tông ta, thân phận tôn quý cho nên tông chủ lệnh cho ta đưa tới "Tiếp dẫn thiếp" để bày tỏ sự tôn trọng. Nhạc Phàm nhướng mày, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Hắn cho tới bây giờ cũng không tin Thiên Hạ Hội vô duyên vô cớ đem lợi ích này tới cho hắn. Do hắn là hộ pháp Phật tông? Đúng vậy! Nhưng không ai biết cái này chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Hắn cũng chưa từng vì Phật tông làm chút chuyện gì. Tại sao lại nhận được thân phận tôn quý này? Thấy Nhạc Phàm hoài nghi, Không Văn cũng không bực mình, môi khẽ nhúc nhích, lặng lẽ truyền âm cho đối phương. - Những lời ngươi nói là sự thật? Nhạc Phàm sắc mặt nghiêm túc, Không Văn tạo thành hình chữ thập nói: - Người xuất gia không nói điêu. Việc này thiên chân vạn xác. Những người xung quanh đó thấy hai người thận trọng như vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Bất quá lão hòa thượng một khi đã truyền âm đối thoại hiển nhiên là không muốn để cho người khác biết. Bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đi hỏi. Không Văn thấy thế liền cười. Một người khác đi tới trước mặt Khấu Phỉ. Mạc Bắc cười quái dị nói: - Ta nói lão già Khấu Phỉ này, ngươi không phải đang đi tìm đồ đệ ngoan của ngươi sao? Hắn đâu? Như thế nào lại không đi cùng với ngươi tới đây? Không phải là hắn không tiếp nhận vị sư phụ tiện nghi này đó chứ? Nói thật ra mười năm không gặp, bọn họ quả thật rất nhớ Thích Minh Hữu, nhất là sự kiên cường của hắn khắc sâu vào trong lòng mọi người. Khấu Phỉ buồn bực, vẻ mặt khó chịu đáp: - Ai nói Minh Hữu không nhận ta làm sư phụ? Quan hệ giữa hai chúng ta tốt vô cùng. Không tin ngươi hỏi bọn Phó tiểu tử! - A! Mạc Bắc rùng mình, tò mò hỏi: - Nếu hắn đã nhận ngươi làm sư phụ như thế nào lại không tới cùng ngươi? Khấu Phỉ buồn cười nói: - Đồ đệ ngoan của ta đến bây giờ còn không thấy. Nghĩ đến Thích Minh Hữu mất tích một cách quỷ dị, Khấu Phỉ trong lòng giận dữ, không nhịn được lo lắng. Bất quá bằng vào bổn sự của Thích Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa thì sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn. Hơn nữa Nhạc Phàm đã phái người đi tìm hắn, khẳng định rất nhanh sẽ có tin tức. - Yên tâm đi! Ông bạn già, hài tử Minh Hữu kia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì. - Đúng vậy! Yên tâm đi! Chứng kiến Khấu Phỉ u buồn, mọi người cùng tiến lên an ủi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]