- Thiếu Lâm tự, Chính Nhất xin chảo chư vị. - Võ Đang Hề Phi Song, ra mắt chư vị. - Ngã Đằng xin chào chư vị. TrướcTụ võ thai, mọi người tề tụ, bầu không khí rất náo nhiệt. Chính đạo do Thiếu Lâm, Võ Đang đi đầu tiến lên, các tông phái còn lại cũng sôi nổi đi theo. Thanh Thành Dư Mộng Cầm, Côn Luân Viên Tam Tuyệt, Không Động Đái Lực, Hoa Sơn Nhạc Tiểu San, Nga Mi Diệt Duyên, Vô Cực môn Liễu Dật Ngôn, Thiên Sơn Lâm Mộc Vũ, Thiên Hạ Hội Lương An, Võ Lâm minh Trì Thanh Dương, Cái Bang Hoắc Thiên Kình. Nhìn vào cả một đám thanh niên phong nhã hào hoa, trên mặt mọi người bất giác lộ ra biểu tình quái dị. Trong chính đạo, ngoại trừ Dư Mộng Cầm là có chút danh tiếng, cơ hồ tất cả những người còn lại ở đây đều có khuôn mặt rất lạ lẫm. Những người tuổi trẻ này chính là đệ tử kiệt xuất được các môn phái tuyển chọn, có thể nói là một thế hệ thủ lĩnh mới đại diện cho chính đạo. Các lão tiền bối danh chấn giang hồ lại một cái không xuất hiện, chẳng lẽ lại có huyền cơ gì sao? Người trong hắc đạo thấy vậy, trên mặt biểu lộ hồ nghi, lấy hiểu biết của bọn họ đối với chính đạo thì hiển nhiên đối phương có âm mưu quỷ kế. Hắc đạo Thiên Tà Tông Quan tâm mặt không chút thay đổi. Một bên, Cừu Hận Huyết, Đặng Thất cùng Minh Tâm nhìn nhau, lập tức trong mắt hiện lên một chút hiểu rõ. - Đi, chúng ta đi lên. Quan Tâm nhàn nhạt mở miệng, dẫn đầu mọi người hướng tới Tụ võ thai. - Mọi người nhìn xem, thế đạo đảo điên rồi! Đám ngụy quân tử chính đạo không ngờ phái lại phái mấy cái bung sung này đến sao? Hắc hắc hắc! Ta thấy các ngươi hay là về tiếp tục bú tí mẹ đi, đợi lông mao dài ra chút rồi lại đến nhé? - Hừ! Người hắc đạo các ngươi đúng là "miệng chó không mặc được ngà voi", chẳng lẽ không nghe nói "anh hùng xuất thiếu niên" sao? Đúng là một lũ vô học, không tiền đồ, khó trách lần đại hội trước lại chết như một lũ rệp bị tưới nước sôi. - Thúi lắm! Con mịa nó? Làm sao ngụy quân tử các ngươi, lâm trận bỏ chạy! Nếu không lũ chuột nhắt chính đạo các ngươi kéo chân kéo tay, hắc đạo chúng ta làm sao chết người nhiều như vậy? Chúng ta ị vào mồm lũ chính đạo các ngươi!!! - Đúng là mấy tên đầu đường xó chợ! Đó là chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu không phải chúng ta xuất thủ công phá đoạn long thạch thì lũ tôm tép các ngươi tất cả đều được nằm lại Cửu hà sơn mà huýt sáo với giun dế rồi. - Hừ! Chính đạo các ngươi chỉ được cái miệng lưỡi lợi hại mà thôi, có tài cán gì... - Ta nhổ vào! Lũ vô sỉ, một lũ nhát gan không dám thò mặt ra giang hồ! - Hỗn đản! Hắc bạch lưỡng đạo va chạm khí thế như thùng thuốc súng, không khí náo nhiệt của đám đông lập tức như đông cứng lại. Oán hận giữa hắc đạo cùng bạch đạo chất chứa nhiều năm, một phen đấu võ mồm là không thể tránh được. Bất quá, trên sân khấu hôm nay bọn họ không phải là diễn viên duy nhất, nên song phương còn kiềm chế, không có vung tay hành động. - Thanh vân thành Bộ Siêu Quần xin ra mắt... - Thần kiếm sơn trang Cổ Kiếm Nhân xin ra mắt... Thanh vân thành cùng Thần kiếm sơn trang sóng vai mà đi, lời nói cử chỉ cẩn thận, dung nhập và đám đông chào hải cả hai bên hắc bạch lưỡng đạo. Hôm nay thiên hạ hỗn loạn vô cùng, giang hồ phong vân tái khởi, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, không biết khi nào thì sẽ bạo phát loạn chiến. Nói trắng ra là, lần đại hội võ lâm này chính là một thùng thuốc nổ thật lớn, nếu không cẩn thận mà phát nổ thì sống chết những người ở đây sẽ không phải do họ quyết định nữa. Thời gian trôi qua, xung quanh Tụ võ thai ngày càng nhiều nhân sĩ giang hồ, mà kỳ quái chính là Thiên địa minh chủ trì đại hội này, bọn người Thiết Huyết đến bây giờ còn chưa đi ra, chỉ phái mấy lâu la canh giữ ở phía trên Tụ võ thai. Đây là khinh thường võ lâm đồng đạo hay là cố ý giả bộ mình quan trọng? Các thế lực lớn tựa hồ biết một chút, duy trì trầm mặc, còn lại đám người giang hồ bình thường thì làm có gan nói này nói nọ. Mặt đông Tụ võ thai, chính là nơi tụ tập của thế lực các gia tộc. Thế gia trong giang hồ không quá để ý đến việc xưng vương xưng bá, mà họ chỉ quan tâm tới lợi ích của gia tộc. Bởi vậy, so với việc ai là người đứng đầu giang hồ thì bọn họ quan tâm tới việc ai có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho mình. - Đường Khiếu Vân xin chào Chung lão phu nhân. - Ha hả, thì ra là môn chủ Đường môn, hạnh ngộ hạnh ngộ. - Khách khí... khách khí rồi. Đường Khiếu Vân lễ phép chắp tay nói: - Tại hạ biết Chung lão phu nhân tin tức linh thông, lần đại hội này có cái gì... có thể lộ ra một chút được không? - Đường môn chủ nói đùa, những năm gần đây lão thái bà này đã rất ít hỏi đến sự tình trên giang hồ sự tình, Đường môn chủ sợ là hỏi sai người rồi. Đường Khiếu Vân ngoài cười cười nói: - Trên giang hồ ai chẳng biết Xa gia cùng Thiên địa minh luôn luôn giao hảo, Xa đại thiếu gia thì được người thánh vực tuyển làm đệ tử, có thể nói là tiền đồ vô lượng, nghe nói lần đại hội này còn có quan hệ đến thánh vực, chắn hẳn lão phu nhân phải biết gì chứ? Chung lão phu nhân liếc mắt nhìn đối phương nói: - Xem ra Đường môn chủ còn rành rẽ hơn cả ta cơ đấy... - Làm gì có!? Đường Khiếu Vân nghe vậy rùng mình, không khỏi cười gượng hai tiếng. Đúng lúc này, xa xa lại có một đám người đi tới, cờ xí theo gió tung bay hiện rõ ba chữ, đó là "Đông Phương", "Công Tôn" cùng "Âu Dương", cầm đầu là ba gia chủ Đông Phương Minh Không, Công Tôn Quỳnh Vũ cùng Âu Dương Bằng. - Oa! Mau nhìn! Là người của tam đại thế gia! - Không nghĩ tới là bọn họ cũng đến đây! - Nghe nói tam đại thế gia cùng Mộ Dung thế gia tranh đấu quyết liệt, không biết có phải là sự thật? - Đương nhiên là thật! Tam đại thế gia đều bị cha con Mộ Dung Thành tính kế, tổn thất thảm trọng, hai thiếu chủ của Đông Phương thế gia cùng Âu Dương thế gia đều bị hại chết. - Có phải là Đông Phương Hoán và Âu Dương Kiếm? - Chính là bọn họ, nếu không có Thiên địa minh ra mặt, sợ rằng tam đại thế gia đã khiến cho Mộ Dung gia diệt tộc! - Không ngờ còn nghiêm trọng như vậy? Khó trách tam đại thế gia những năm gần đây cũng không đi lại tại giang hồ. - Cũng là do số mệnh, nếu tam đại thế gia lúc ấy có Thiên đạo cao thủ tọa trấn thì cũng đã không thê thảm như vậy! - Đúng vậy! Nói cho cùng thì cũng là thực lực vi tôn. Người của tam đại thế gia đến gần, tiếng nghị luận trong đám người dần dần bị đánh tan. Nhưng với năng lực của ba vị gia chủ, làm sao lại không nghe được những lời vừa rồi. Đông Phương Minh Không lúc này trong lòng vạn phần cảm khái, lúc trước vốn là tứ đại thế gia, Mộ Dung gia phản bội, thoái ẩn khỏi giang hồ, ngày xưa vốn phong quang vô hạn, hôm nay đã thành mây khói. Nhớ đến Mộ Dung thế gia, lửa giận của hắn lại nổi lên! Nỗi đau giết con, nguy cơ diệt tộc tạo thành mội mối đại cừu không chết không dừng. Chỉ tiếc là lấy thực lực gia tộc hiện tại thì không phải là đối thủ của biên hoang Mộ Dung gia tộc. Mà lần đối với lần đại hội cũng khó có cơ hội báo thù. Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]