Đêm, bên trong hoàng thành vô cùng yên lặng, tĩnh mịch.
Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua tường cao phi thẳng đến thâm cung trong hoàng thành.
Bên trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Chu Khang Cảnh đang ngồi ở án thư phê duyệt tấu chương.
Đột nhiên, một trận gió thổi nhẹ làm cho ngọn đèn dầu tắt đi.
"Đã đến rồi thì hãy hiện thân đi."
Chu Khang Cảnh khẽ thở dài, buông bút lông trong tay, đi ra bên ngoài ngự thư phòng.
Đỉnh Tử Kinh là chỗ cao nhất trong hoàng thành, đồng dạng cũng tượng trưng cho quyền lực tối cao của người ở đó.
Lúc này, một thiếu niên mặc áo trắng đứng lặng hồi lâu trên đỉnh Tử Kinh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm thúy nhìn về phương trời xa.
Người đó chính là Thích Minh Hữu.
Thiếu niên vốn ngông cuồng, cầm kiếm chỉ trời cao. Mười năm sinh tử hận, giận dữ chém bát hoang!
Đứng ở nơi cao nhất này, tâm tình của Thích Minh Hữu phức tạp dị thường, c chua xót, có bi thương, có cô độc, còn có chút tang thương. Vì ngày này, hắn yên lặng chờ đợi mười năm. Tuy hắn mới mười sáu tuổi nhưng trên người hắn lại gánh một trách nhiệm rất lớn, đó là sự hy vọng cùng tín niệm của mọi người
Tầm mắt tối sầm lại, một thân ảnh hiện lên, Chu Khang Cảnh xuất hiện ở phía đối diện, một thân long bào thần uy lẫm lẫm, có khí phách và vô cùng uy nghiêm.
Cừu nhân ở trước mặt, Thích Minh Hữu không nói gì, không rõ là kích động hay phẫn nộ. Mười năm ma luyện, hắn đã sớm trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441673/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.