Đêm lạnh thấu xương, tịch mịch, yên ắng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, một đội xe ngựa ở trên lâm đạo (đường trong rừng – DG),mạnh mẽ phi như gió.
Xốc màn xe, Thư Lam nhìn minh nguyệt trên bầu trời (vầng trăng – DG),trong lòng tự nhiên cảm thấy thư thái rất nhiều.
"Miêu thúc, người là người từng trải, người cho rằng người hôm nay xuất thủ cứu chúng ta là ai?"
Nghe được câu hỏi của tiểu thư, Miêu thúc chăm chú suy nghĩ một chút, có điểm nhụt chí nói: "Tiểu thư đừng nói nữa, ta còn thực sự chưa từng nghe nói trên giang hồ có người nào sử dụng thủ đoạn giết người kinh khủng cỡ đó. Nhưng mà thiên hạ cao thủ rất nhiều, một ngọn núi cao còn có ngọn núi khác cao hơn, người với người cũng vậy, không thể bằng ánh mắt thường nhân của chúng ta có thể đánh giá được. Chắc hẳn là vị cao nhân đó đi ngang qua nơi đây, thuận tiện xuất thủ cứu chúng ta thôi?"
"Thuận tiện xuất thủ? Thế gian như thế nào lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"
Thư Lam lắc lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với câu trả lời của đối phương: "Miêu thúc, ta hoài nghi vị cao nhân kia hẳn là một đường đi theo chúng ta. Nếu không sơn đạo này, bình thường rất ít người qua lại Bắc Sơn này."
"Một mạch theo sau chúng ta?" Miêu thúc sửng sốt, vội vàng nói: "Chẳng lẽ là lão gia thu xếp âm thầm bảo vệ chúng ta?"
Thư Lam vẫn lắc đầu: "Chúng ta tuy là Đại Thông Thương Hội mặc dù có tiền tài, nhưng còn lâu mới so được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441671/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.