Tại bên ngoài Nam Hải, ở một chỗ vực sâu thần bí.
Kiến trúc cổ xưa, bề ngoài giản lược, lộ ra vô tận tang thương và cô độc.
Trước một vách núi ngọc thạch, Thiên Khiếm nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, ánh mắt ôn hòa.
- Tôn giả, Thiên Khiếm đã trở lại.
Không lâu xong, một thanh âm già dặn truyền đến từ sau vách núi:
- Chuyện làm ra sao?
Xa xưa... Mênh mông... Bao la...
Thanh âm vang vọng trong thiên địa, giống như là xuyên thấu qua tầng tầng không gian, vừa giống như là ngăn cách với cái thế giới này.
Thiên Khiếm nhẹ nhàng cúi đầu, bình tĩnh nói:
- Kế hoạch thất bại...
- Nga?
Thanh âm sau vách núi vẫn thong thả:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Thiên Cơ Môn đã đem vật ấy phó thác Bạch gia, bọn họ tự nhiên có chỗ dựa vào.
Thiên Khiếm suy nghĩ một chút vẫn là nói thẳng:
- Kỳ thực người ngăn cản chúng ta không phải Bạch gia mà là một người từ bên ngoài tới cầu y.
- Loạn thế cao thủ như mây, lần tranh đoạt lớn này không biết lại có bao nhiêu cao thủ ngã xuống!
Thanh âm vô cùng tiêu điều, ẩn chứa tang thương năm tháng cùng với vẻ chán ghét và mệt mỏi.
- Tôn giả, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?
- Nếu tin tức đã truyền ra ngoài, người phật tông và Thánh Vực hẳn là cũng sắp tới rồi, còn có Thiên Cơ môn...
Trầm ngâm trong chốc lạt, thanh âm lại tiếp tục:
- Ngươi cùng với Cửu Huyền cầm lấy tín vật của ta đi Ma Môn một chuyến, người nơi đó sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441649/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.