Ở bên trong một mật thất rộng rãi của Tuyệt Mệnh cốc, sáu vị lão giả tóc bạc cùng mới một lão phu nhân già lụm khụm tụ tập chung một chỗ, bọn họ chính là mấy vị trưởng lão có địa vị cao nhất của y thần Bạch gia. Trước mặt bọn họ là một thi thể nằm ở trên bệ đá thủy tinh, toàn thân cắm đầy kim châm, được bao phủ bởi một lồng khí vô hình. Tuy vậy, cũng không làm sao che dấu được tử khí nồng nặc tản ra từ thi thể này. Song quỷ dị hơn nữa là, dưới lớp da tựa hồ như có vật gì đó đang ngọa ngu�không ngừng, cảm giác thật là ghê tởm! Mọi người lặng lẽ xem xét cỗ thi thể này, thật lâu cũng không có nói gì. Thi thể nào vốn là của con cháu Bạch gia, chỉ vì phụng mệnh ra ngoài làm việc, sau khi trở về lại biến thành bộ dáng thế này. May mắn là Bạch gia vốn là y thuật thế gia, kịp thời phát hiện dị thường, mới khiến cho tình hình không có chuyển biến xấu thêm. Về phần cỗ thi thể này nên xử lý như thế nào, đúng là khiến cho gia chủ của Bạch gia vô cùng đau đầu. Hủy diệt cũng không phải là biện pháp tốt, dù sao đây cũng là một tiêu bản có giá trị phi thường, còn nếu lưu lại thì chỉ sợ là hậu hoạn vô cùng. Không biết xứ trí ra sao cuối cùng gia chủ Bạch gia phải mời tới bảy vị trưởng lão, giao thi thể này cho bọn họ nghiên cứu bảo quản. Thật lâu sau, một vị lão giả cao tuổi chậm rãi mở miệng nói: - Tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp, mọi người có đề nghị gì không? - Rất rõ ràng, thi thể của đứa trẻ này đã bị trúng độc, tuy chưa có biến thành độc nhân, nhưng chung quy là vô pháp vãn hồi, ta đề nghị sớm đem nó xử lý cho thỏa đáng, tránh ảnh hưởng tới người trong tộc. Người vừa nói là một lão giả béo tròn, tên là Bạch Tố Nguyên. Người này tính cách lười nhác, thích ăn ngon, ăn cho tới trở thành một khối thịt tròn, bởi vậy nhiều người trong Bạch gia đều lén gọi hắn là "Bàn trưởng lão". Ngay sau đó, một lão giả mũi tẹt ở bên cạnh hắn liền phản bác: - Tên bàn tử chế tiệt nhà ngươi, suốt ngày không so chính nghiệp, chỉ biết ăn uống vui đùa, từ lúc nào đã biết quan tâm tới chuyện trong tộc? Nếu chúng ta không tìm ra biện phải giải trừ thi độc, chỉ sợ sau này người chết sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó mới là phiền toái thực sự! Bạch Tố Nguyên chột dạ nói: - Người chết ở bên ngoài đâu phải chuyện của chúng ta, quản nhiều như vậy làm gì? "Hừ!" Lão giả mũi tẹt hừ lạnh không nói, lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương một cái. Lúc này, một vị lão giả lưng gù mới nói: - Lão Thất không nên nói như vậy, người trong thiên hạ phải lo chuyện thiên hạ, tuy rằng tổ tiên có di huấn, nói chúng ta phải an cư ở chỗ này, không quan tâm tới chuyện phát sinh bên ngoài, nhưng Bạch gia chúng ta đều là đại phu, há có thể trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán? - Lão Ngũ nói không sai. Vị lão giả già cao tuổi trầm giọng nói: - Ngày hôm nay thiên hạ đại loạn, Ngũ Độc giáo cấu kết Ma Môn luyện chế độc nhân, mấy năm qua không biết đã hại chết bao nhiêu người vô tội... Thi độc hoành hành, về sau Bạch gia chúng ta cũng không thể tránh khỏi phiền phức này, không bằng chúng ta cứ ra tay trước để chuẩn bị. Đại tỷ cảm thấy như thế nào? Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía lão phu nhân. Bà ta chính là Bạch Tố Tẩm, người có y thuật cao nhất Bạch gia, bà vì Bạch gia đã bỏ qua tuổi thanh xuân, dâng hiến lên hết thảy! Có thể nói, Bạch Tố Tẩm chính là một loại tinh thần, một loại tượng trưng, lời của bà có thể đại diện cho ý chí của toàn Bạch gia. Cho dù là Bạch Vũ Đế cũng không có lực ảnh hưởng bằng được so với bà. Suy tư trong chốc lát, Bạch Tố Tẩm mới cất tiếng: - Tâm đại phu không ngại sinh tử, Bạch gia chúng ta tuyệt không thể lùi bước. Huống chi, lần này người chết là người Bạch gia, nếu không tra rõ chuyện này, làm sao có thể trả cho cha mẹ hắn một lời công đạo? Cho nên, ta quyết định tạm thời lưu lại thi thể này, quan sát một thời gian. Để tránh thi độc khuếch tán, ta sẽ dùng trận pháp đem nơi này cách ly, trừ bỏ bảy người chúng ta ra thì không thể để ai tới gần, hơn nữa chúng ta cũng không thể tùy ý cùng người bên ngoài tiếp xúc. "A!" Bạch Tố Nguyên kêu thất thanh lên: - Không được đâu đại tỷ, chúng ta cả ngày ở chỗ này, lại không thể cùng với bên ngoài tiếp xúc, ăn cơm với ngủ nghỉ thì làm sao bây giờ? Không được không được... - Ngươi câm miệng! Lão giả mũi tẹt quát lớn: - Nhìn lại bộ dạng mình xem, còn gì là đức hạnh của Bạch gia Thất trưởng lão? Hiện tại là giờ phút nào mà còn nghĩ tới chuyện sinh hoạt an nhàn, ngươi có phải là muốn Bạch gia bại vong thì ngươi mới cam tâm không? - Ta, ta đâu có... Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, Tam ca hà tất phải tức giận như thế? Ta chỉ muốn nêu ra vấn đề để mọi người tham khảo chút thôi, không có ý gì khác... Nhìn Bạch Tố Nguyên nhăn nhăn cái mặt già, rồi lại làm ra vẻ ủy khuất, mấy lão giả không khỏi cười cười, bọn họ đã chung sống ở chỗ này mấy mươi năm, thật sự là hiểu rất rõ tính cách của nhau. Không khí hòa hoãn trở lại, Bạch Tố Tẩm thở dài nói: - Thiên hạ loạn thế, hung hiểm vạn phần, tất cả mọi người mau đi chuẩn bị chút đi. - Dạ, đại tỷ. Mấy lão giả cung kính hành lễ một cái, sau đó đồng thời rời đi. Cửa đá hạ xuống, trong mật thất chỉ còn lại Bạch Tố Nguyên và cái thi thể quỷ dị kia. Nhìn qua thi thể, lão phu nhân hơi khép hờ hai mắt, khóe mắt bất giác rơi ra một giọt nước mắt. - Đại trưởng lão, Hoàn Phong có việc cầu kiến. Nghe âm thanh truyền tới từ bên ngoài, Bạch Tố Tẩm mở hai mắt ra, chấn chỉnh lại tinh thần nói: - Hoàn Phong tới đúng lúc lắm, ta đang có một số chuyện muốn thông qua ngươi truyền xuống, ngươi vào đi. - Dạ. Cửa đá mở ra, một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, hơi có vẻ bệnh hoạn bước vào, đúng là gia chủ hiện tại của Bạch gia Bạch Hằng Phong. Nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng của gia chủ Bạch gia, không biết là bọn họ sẽ nghĩ gì! Khó trách cổ nhân thường nói, đại phu có thể chữa bệnh nhưng không thể tự chữa bệnh. - Đại trưởng lão, người của triều đình và Phàm môn đều đã đi rồi, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? - Hằng Phong à, ta biết ngươi không hề cam tâm, nhưng ngươi phải biết, Bạch gia không thể bị cuốn vào trận tranh đấu này , nếu không gặp phải tai họa, dẫn đến hủy diệt căn cơ của Bạch gia! Lỗi lầm này, vô luận là ta hay ngươi cũng không thể gánh nổi. - Cháu hiểu được, Tẩm a di... Bạch Hằng Phong hít một hơi thật dài, sắc mặt bớt tái đi không ít. Bạch Tố Tẩm nói tiếp: - Thi thể của đứa nhỏ này, chúng ta tạm thời bảo quản ở đây, ta và mấy vị trưởng lão khác sẽ xử lý thích đáng, trong lúc này, ngươi tuyệt đối không cho phép ai tới gần nơi này, có gì cứ xử lý theo gia pháp. - Hằng Phong đã hiểu. Bạch Hoàn Phong thấy vẻ mặt lão phu nhân nghiêm túc như vậy, tâm tình không khỏi có chút trầm trọng. - Ngươi lui xuống chuẩn bị đi. - Dạ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]