- Thiếu chủ, đây chính là tu sĩ sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền!
Uy thế ép xuống, Thiên Sinh cùng với A Đồ không khỏi cau mày.
Thân là một thợ săn ưu tú, bọn họ đối với những thứ có sự uy hiếp luôn thập phần nhạy cảm.
Thích Minh Hữu thì trái lại, tinh thần bình chướng mở ra, không bị áp lực ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt cực kỳ hờ hững. Phía dưới chân, Tiểu Hỏa thì lại cảm thấy hưng phấn.
- Thiên đạo cửu trọng, hai người bọn họ bất quá chỉ mới bước vào cảnh giới thiên đạo mà thôi, so với thiên đạo thượng cảnh, con đường mà bọn họ phải đi còn rất dài...
Thích Minh Hữu không hề áp chế giọng nói, nhưng ở trong tinh thần bình chướng, ngoại nhân căn bản cũng nghe không được hắn nói gì.
"Thiên đạo cửu trọng? Thiên đạo thượng cảnh?"
Thiên Sinh và A Đồ hàng năm sinh hoạt ở trên Tần Hoàng Đảo, tuy rằng đã tới Trung thổ mấy lần, nhưng bọn hắn dù sao cũng không phải là người trong chốn giang hồ, nên cũng chưa từng nghe qua chuyện thiên đạo. Song, Thích Minh Hữu lại nhận được kiến thức truyền thừa từ xưa, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại biết được rất nhiều...
Thiên Sinh vừa nghi hoặc, vừa hiếu kỳ nói:
- Thiếu chủ, cao thủ thiên đạo chân chính đến tột cùng là lợi hại thế nào?
Thích Minh Hữu suy nghĩ một chút, đáp:
- Theo thượng cổ truyền thừa ký ức, thiên đạo có cửu trọng, sơ cảnh tam trọng làm lực, trung cảnh tam trọng làm tâm, thượng cảnh tam trọng làm ý. Cao thủ thiên đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441591/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.