"Thủ lăng nhất tộc!?"
Nhạc Phàm chưa bao giờ nghe qua, quay sang Trần Hương, người sau vẻ mặt cũng nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết.
Không để ý tới sự nghi hoặc trong lòng của đối phương, Tang Nha Tộc trưởng nương theo ánh sáng trong bóng tối lần nữa đánh giá hai người… Nam tử mặc áo thợ săn, khí chất trầm tĩnh, tuổi không lớn nhưng tóc bạc, cả người trên dưới phát ra khí tức cổ xưa, thân thể gầy gò tựa hồ ẩn chứa năng lượng thật lớn. Mà nữ tử ôn nhuận thu liễm, gương mặt linh động, khí tức làm cho người ta nhu hòa, thân thiết.
Hai người mâu thuẫn như thế đứng chung một chỗ, làm cho lão nhân cảm thấy có chút quái dị.
"Khụ khụ…"
Ho khan hai tiếng, Tang Nha Tộc trưởng giọng bình thản nói: "Không biết hai vị tôn tính đại danh là gì?"
Thấy đối phương là một lão nhân đối với mình khách khí như thế, phẫn nộ trong lòng Nhạc Phàm dần dần giảm đi: "Ta gọi là Lý Nhạc Phàm, bên cạnh là muội tử của ta Trần Hương".
Tang Nha Tộc trưởng gật đầu, lại nói: "Vậy xin hỏi, hai vị đến chỗ của ta, rốt cuộc là có quý kiền gì?"
Nhạc Phàm cũng không kiêng kỵ, nói thẳng: "Đáp ứng giúp người khác tìm đồ vật".
"Tìm đồ vật?!" Lão nhân hai mắt nheo lại: "Các người, là tới tìm bảo tàng phải không?"
"Không sai".
Nghe thấy đối phương thản nhiên thừa nhận như thế, lão nhân không khỏi cười cười, cùng người thông minh nói chuyện với nhau xác thật là tỉnh tâm không ít, vì vậy tiếp tục nói: "Các người đều là từ Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441541/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.