Trời đã về chiều, sắc trời tối dần…
Thuyền lớn đã neo lại giữa biển, Nhạc Phàm, Trần Hương, Tiểu Minh Hữu, Tiểu Hỏa cùng đám người Thi Bích Dao, Ngũ lão đồng loạt lên bờ, chỉ để lại thủy thủ trông thuyền.
Đây là một đảo cô lập thật lớn, chung quanh không có các quần đảo nàio khác, núi rừng tươi tốt ít có dấu hiệu của tính mạng, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác trống rỗng, buồn bực.
"Rốt cục đã đến rồi!"
Thi Bích Dao đánh giá bốn phía một chút, quay sang Ngũ lão nói: "Bạch bà bà, đảo này là nơi bảo tàng, chỉ bất quá bây giờ sắc trời đã tối, không bằng chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai hãy xuất phát?"
Ngũ lão nhìn nhau, Bạch bà bà cười nói: "Nếu Tiểu Dao đã định như thế, năm người già như chúng ta đây cũng nên nghe theo. Được rồi, chúng ta trở về thuyền nghỉ ngơi, đợi sáng mai xuất phát".
"Cảm ơn Bạch bà bà…" Thi Bích Dao thi lễ, sau đó di chuyển sang hướng khác rồi mới nói: "Nhạc Phàm, nói vậy ngươi hẳn là phải biết nơi này chứ?"
Đông Hải ngàn dặm có cô đảo, mười vạn mã não ẩn trong nước…
Yên lặng suy nghĩ, Nhạc Phàm hơi ngạc nhiên hỏi: "Nếu các ngươi đã biết chỗ của bảo tàng, tại sao còn phải tìm ta?"
Thi Bích Dao cười nói: "Đảo này lớn như thế, nếu như không chỉ dẫn, làm sao tìm kiếm? Chẳng lẻ muốn đem nơi này lật lên sao? Hơn nữa, trong bảo tàng cơ quan trùng trùng, nếu không cẩn thận, đừng nói là bảo tàng, sợ là chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441533/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.