Nhạc Phàm lẳng lặng ôm lấy Tiểu Minh Hữu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hắn không muốn cắt ngang tiếng khóc của nó, bởi vì hắn hiểu được, đây là quyền lợi được phát tiết của một đứa nhỏ.
Trần Hương cũng ưu thương ngồi bên cạnh hai người, cũng không biết bản thân có thể làm cái gì, chỉ biết lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của đứa nhỏ, coi như là một chút an ủi.
Nhìn đứa nhỏ khóc, Thi Bích Dao rất là bất đắc dĩ, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết lên tiếng từ đâu. Bất kể như thế nào, chuyện cũng bởi vì nàng gây ra, tự nhiên cũng nên do nàng gánh chịu.
"Chi chi, chi chi…"
Khoang thuyền rung chuyển càng lúc càng lớn, lúc này một gã thủy thủ lão luyện bước nhanh vào phòng nói: "Bẩm cáo Lâu chủ! Bên ngoài gió lốc càng lúc càng lớn, lần này chúng ta sợ là đã gặp phải 'Cụ phong bạo'. là quay trở lại, hay là tiếp tục đi tới, xin tiểu thư định đoạt!"
Đám người Thi Bích Dao nghe vậy cả kinh, "Cụ bạo" chính là một loại thiên tai tự nhiên mãnh liệt nhất trên biển, nếu như bị cuốn vào trong đó, thiên đạo cao thủ cũng không chống đỡ nổi.
Lấy lại tinh thần Thi Bích Dao lập tức hỏi: "Thủy bá, nếu như cứ đi tới, chúng ta cần bao lâu mới có thể tới được mục tiêu?"
Vị thủy thủ già kia hồi đáp: "Nếu khong phải đổi đường đi, đại khái cần hơn hai mươi ngày mới có thể đến, hơn nữa còn gặp các trở ngạu khác".
"Hơn hai mươi ngày…" Hơi trầm ngâm, Thi Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441531/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.