Chương trước
Chương sau
Tranh đấu trên Tụ võ đài càng lúc càng kịch liệt, do đó không ai chú ý đến biến hóa bên dưới.
Một người vừa ngã xuống, ngay sau đó lại có một người ngã xuống…
Hai, ba…
Mười người, một đám…
Đột nhiên, ở bốn phương tám hướng bên đài cao người ngã xuống hàng loạt.
Quy mô lớn như vậy rốt cục cũng làm mọi người chú ý, một màn quỷ dị như thế làm trong lòng mọi người không khỏi bốc lên từng trận khí lạnh.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không hay!"
"Có người hạ độc, mọi người mau bế khí!"
"Có mai phục, mọi người chạy mau…"
"Cẩn thận!"
"Cứu mạng…"
Những người bên dưới chen lấn, dẫm đạp lên nhau tạo thành một màn hỗ loạn! Chỉ ngắn ngủi, hơn mười vạn giang hồ nhân sĩ ngã trên mặt đất không một ngoại lệ, bọn họ mặc dù còn có hô hấp nhưng lại vô cùng suy yếu, trong ánh mắt kinh hãi lộ ra sự sợ hãi bất khả tư nghị!
Tin tưởng vào lúc này, một ngọn cỏ khô héo những người này cũng không thể lay chuyển được.
"Mau dừng tay!"
Gầm lên chấn động thiên địa, Thiết Huyết giơ ma binh lên dùng sức huy vũ, khí thế mãnh liệt đem tám gã thiên đạo cao thủ tách ra hai bên, mà chính mình lại bị phản lực cự đại làm huyết khí bốc lên!
"Tiểu tử ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Lão phu ta đang đánh thoải mái, ngươi làm loạn cái gì vậy?" Khấu Phỉ vừa lui về liền hướng Thiết Huyết hỏi, sau đó cũng không tức giận nhìn về phía dưới đài.
Khung cảnh vừa rồi phát sinh quá ngắn ngủi, đám người Khấu Phỉ đều đang kịch chiến tự nhiên không phân tâm quan tâm đến những chuyện xung quanh. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy hơn mười vạn người dưới đài ngã xuống, mà người của tứ đại thế lực ngoại tộc một chút dị thường cũng không có, bọn họ nhất thời đã hiểu xảy ra chuyện gì.
"Là các ngươi giở trò quỷ?" Khấu Phỉ giận dữ, nếu không cố kị đối phương còn có âm mưu quỷ kế gì sợ rằng đã liều mạng tiến đến.
Mà Liễu Sanh Vân Hạc, Ma La Sa, huynh đệ Tiên Vu đều lui về tại chỗ cười lạnh nhìn đám người đối diện, cũng không có ý tiếp tục ra tay. Bọn họ hiểu được, bây giờ đại cục đã nằm trong tay mình, tự nhiên không cần vội.
"Đại ca!"
Trên Tụ võ đài cũng xuất hiện dị trạng, ngoại trừ mấy cao thủ cấp bậc thiên đạo, chỉ có mấy người Nhạc Phàm, Long Tuấn, Đinh Nghị, Mộ Dung Ngạo Hàn bình yên vô sự, còn lại tất cả đều khổ khổ chống chọi, bao gồm cả thủ lĩnh các thế lực lớn nơi đây.
Vương Sung thấy Hướng Nhược Hải cùng Đặng Thất có chuyện liền trực tiếp hướng về phía Thanh bang, vội vàng vận chuyển huyền công muốn bức độc cho hai người! Chỉ chốc lát qua đi vẻ mặt hắn không khỏi trở nên trầm trọng.
Thấy tất cả người của Huynh đệ hội đều ngã xuống, Thiết Huyết đồng dạng phóng đến bên người Đồng Tường, cho hắn ăn vào một viên dược hoàn, cũng không có biểu hiện gì bối rối.
"Đại ca…"
Đồng Tường dần hồi phục lại nhưng vẫn có chút suy yếu như cũ.
"May mà Bất Giới đại sư sớm có chuẩn bị, đại hội lần này không ngờ lại gặp chuyện như vậy…" Thở ra một hơi, Thiết Huyết lại cảm thán: "Người tính không bằng trời tính, mặc dù ta đã sớm có chuẩn bị nhưng lần này muốn thành công e là gặp khó khăn trầm trọng!"
"Chu nha đầu!"
Ở một chỗ khác, Long Tuấn, Đinh Nghị vừa sợ vừa giận, lập tức tiến lên bảo vệ cho Chu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Phượng, nhưng bọn hắn dùng hết tất cả biện pháp vẫn không thể giải trừ độc dược trong cơ thể hai người!
Nhạc Phàm tiến lên bắt mạch, sau khi quan sát, cặp chân mày không khỏi nhíu lại!
Long Tuấn thấy thế vội la lên: "Sư phụ, đây là loại độc gì? Sao ngay cả tiên thiên cao thủ đều không thể kháng cự, thật lợi hại" Sau đó lại ngẩn người phản ứng hỏi: "Đúng rồi… Sao chúng ta không bị gì vậy?"
"Không biết!" Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Loại độc này rất quỷ dị, vô sắc vô vị, vô hình vô tướng, hơn nữa tính xâm thực phi thường cường đại, có thể xuyên qua da tay mà thẩm thấu toàn thân nên dù tiên thiên cao thủ có bế khí thì cũng không thể phòng…"
Dừng một chút, Nhạc Phàm nói thẳng: "Thật ra chúng ta cũng đã trúng độc, bất quá nguyên khí trong cơ thể có thể bài trừ hoặc giải đi độc tính, do đó mới không có việc gì, chỉ là không biết có thể kiên trì bao lâu. Bất quá các ngươi yên tâm, các nàng chỉ là mất đi khí lực, thân thể không có gì đáng ngại".
"Mất đi khí lực?"
Long Tuấn, Đinh Nghị nghe được không có gì lập tức yên lòng, nhưng bọn hắn nghĩ đến ngoại tộc cường địch lại không chút buông lỏng.
Nhạc Phàm nhìn về phía Thiết Huyết…
Người nọ truyền âm đến.
Có chút lắc đầu, Nhạc Phàm vẫn như cũ đứng tại chỗ. Những chuyện còn lại có thể hắn mặc kệ, nhưng trong số những người này còn có không ít bằng hữu của mình, hắn không thể không cố.
"Gầm… gầm gầm…"
Đương nhiên, bên người Nhạc Phàm còn có tiểu hổ này. Thượng cổ mãnh thú vốn ăn độc mà sống, tự nhiên là bách độc bất xâm! Chỉ thấy thân thể nó tăng vọt như hổ, giương nanh múa vúa gầm rít che ở phía trước…
Trong mắt mọi người lúc này, dã thú hung ác này tựa hồ lại trở nên vô cùng "đáng yêu"!
Hai bên bây giờ đối đầu rất rõ ràng, phía Trung Nguyên đã mất đi ưu thế về nhân số, thậm chi còn rơi vào cảnh nguy hiểm!
Nếu tại lúc này, người ngoại tộc đột nhiên phát động thế công, những nhân sĩ giang hồ không có lực phản kháng này sẽ gặp tai nạn chưa từng có, đó là hủy diệt cùng tuyệt vọng, máu tanh cùng tử vong! Đả kích như thế tuyệt đối không phải cái mà võ lâm Trung Nguyên có thể thừa nhận.
Không khí trầm trọng cùng áp lực! Không khí dần dần đọng lại… Ngay cả đám người Khấu Phỉ cũng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.
Sau khi Thiết Huyết buông Đồng Tường trỏe về giữa sân, quay về đám người Vũ Văn Trường Sanh cười lạnh nói: "Người của Ngũ độc giáo đâu? Để bọn họ ra đi, không cần phải ẩn tàng nữa… Đừng nói với ta các ngươi không cấu kết, như vậy chỉ làm ta xem thường các ngươi. Hừ!"
Ngũ độc giáo?
Đám người Khấu Phỉ nghe vậy ngây người, liền nhớ đến chuyện đã phát sinh trước kia, trong lòng chợt rõ ràng.
Sau những chuyện trước kia, Ngũ độc giáo đã trở thành công địch của võ lâm, trong giang hồ đã không còn chỗ đặt chân nữa, bởi vậy hợp tác với thế lực ngoại tộc đã thành lựa chọn duy nhất của bọn họ. Như vậy tính ra bọn họ có đem chính mình ra bán đứng cũng không chút kì quái.
Đối mặt với chất vấn của Thiết Huyết, Vũ Văn Trường Sanh cũng không phủ nhận, chỉ là cười đắc ý.
"Thiết Huyết Hội chủ quả nhiên danh bất hư truyền …"dưới đài cao đột ngột đi lên ba người, bọn họ chính là Ngũ độc giáo chủ Mạnh Hồn cùng hai đại hộ pháp của Ngũ độc giáo là Diêu Mãnh và La Hồn.
Thiết Huyết không có chút ngoài ý muốn nhìn đối phương nói: "Ta đã sớm đoán được các ngươi không chịu từ bỏ ý đồ, chỉ là không ngờ các ngươi lại sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này, lại cam nguyện làm chó săn cho ngoại tộc? Thì ra nhân vật từng phong quang một thời trong hắc đạo lại như thế, thật sự làm cho Thiết mỗ đại khai nhãn giới".
"Hừ, thì sao?" Phảng phất lời nói đã chạm đến chỗ đau của Mạnh Hồn, chỉ thấy khuôn mặt hắn âm lãnh nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, kẻ thất bại có tư cách nói lời bá đạo với người khác sao?"
"Ha ha…"
Thiết Huyết khinh thường cười: "Đúng vậy, kẻ thất bại phải luân lạc đến mức thành chó săn cho người khác".
"Thiết Huyết, ngươi đừng ỷ miệng lưỡi mình lợi hại" Mạnh Hồn lạnh lùng nhíu mày, không muốn cùng đối phương tại đây tiếp tục giằng co.
"Hắc hắc…"
Vũ Văn Trường Sanh khinh miệt cười nói: "Thiết Huyết, ta muốn các ngươi muốn trì hoãn thời gian, bất quá lão phu có thể nói với các ngươi, loại độc này có tên là "Bát mộng bất tỉnh", nếu không có giải dược, đám người ở đây đều mơ tưởng việc hồi phục".
"Cái gì?"
Khấu Phỉ giận dữ, đang muốn cầm đao xông lên thì bị mấy người Không Văn ngăn cản.
Thiết Huyết cố trầm tĩnh, cả giận nói: "Các ngươi cuối cùng muốn thế nào?"
"Muốn thế nào?" Vũ Văn Trường Sanh lộ ra khuôn mặt tươi cười tà tà, ngữ khí bình thản nói: "Thật ra mục đích của ta rất đơn giản, nếu các ngươi không muốn lui vậy ta không có cách gì hơn là phải dùng thủ đoạn mạnh. Đương nhiên, chỉ cần ta đợi đến khi giết hết đám người Trung Nguyên ở đây thì tin tưởng cả giang hồ Trung Nguyên sẽ thành vật trong túi của ta. Ha ha ha…" Dứt lời hắn cười điên cuồng không ngừng.
"Chỉ bằng vào các ngươi?" ánh mắt Thiết Huyết lạnh như băng, hắn tuyệt đối không dễ dàng để kế hoạch của mình bị người khác phá hư, ít nhất bây giờ là không thể, chỉ còn cách liều mạng đánh bừa!
"Chẳng lẽ các hạ nghĩ những người chúng ta còn chưa đủ sao?" Vũ Văn Trường Sanh thần sắc đạm định nói: "Các ngươi bây giờ có thể chiến bất quá cũng chỉ có mấy người, cao thủ lão phu mang đến lại có mấy trăm, mặc dù không phải tiên thiên cao thủ nhưng chỉ cần có thể ngăn các ngươi lại, giết những kẻ kia vẫn còn có thừa".
"Phải không?" Thiết Huyết biết chuyện đã không còn đường lui, vì vậy thái độ cứng rắn nói: "Vậy các ngươi cứ thử đi!"
"Được, tốt lắm!"
Sát khí trong mắt Vũ Văn Trường Sanh ẩn động, chung quanh càng trở nên ngưng trọng!
Một hồi tinh phong huyết vũ sắp triển khai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.