Chương trước
Chương sau
Một đêm đã qua, cả giang hồ yên lặng lạ thường! Tựa hồ, tất cả sự phân tranh đều tạm thời đình chỉ.
Phía Đông đã xuất hiện ánh sáng, các nhân sĩ giang hồ cùng các thế lực lớn hôm qua đều đã đến bình nguyên phía Tây, rồi sau đó lại có không ít người mới tìm đến, võ lâm đại hội như thế, quả nhiên là lớn chưa bao giờ có.
Lúc này chung quanh "Tụ võ đài" người đã đông nghẹt, ngoại trừ con đường đi lên đài cao, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Bốn phía trên đài đều có thủ vệ của Huynh đệ hội canh giữ, nhân sĩ giang hồ bình thường không tới gần được nửa bước, nếu không sẽ trực tiếp động thủ mà xử lý. Vì tránh cho tình huống ngoài ý muốn, vị trí trung gian đều được nhân mã của các thế lực lớn chiếm cứ, các tiểu bang tiểu phái cùng các nhân sĩ giang hồ vô môn vô phái chỉ có thể đứng ở bên ngoài. Khó khăn như thế, vẫn không ngăn được tâm tình cùng nhiệt huyết của mọi người kích động.
Giang hồ giang hồ! Đây chính là mị lực của giang hồ!
Giang hồ cho tới bây giờ không thiếu âm mưu quỷ kế, cũng không thiếu nhiệt huyết kích tình. Ngay cả chết, bọn họ cũng vì hôm nay mà kiêu hãnh tự hào, bởi vì hôm nay, bản thân bọn họ cũng là một người trong giang hồ.
Ngày hôm qua, giang hồ có ngươi. Hôm nay, giang hồ có hắn. Ngày mai, giang hồ sẽ có ta!
Tại mô đất xa xa, Chu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng. Áo trắng như tuyết, váy áo đón gió tung bay, khí chất cao quý còn thêm vài phần vẻ đẹp phiêu dật thoát tục. Mà tiểu Chu Phượng yên lặng nắm tay tỷ tỷ, khuôn mặt đáng yêu lộ vẻ buồn rầu.
"Tỷ tỷ, chúng ta có đúng là không thể quay về không? Có phải không?"
Đối mặt với ánh mắt ủy khuất của tiểu cô nương, Chu Tĩnh Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi: "Đúng vậy! Chúng ta không thể quay về… Nhưng như vậy không phải rất tốt sao? Chúng ta sau này có thể có cuộc sống tự do tự tại".
"Nhưng còn nhà của chúng ta!" Chu Phượng âm thanh như muốn khóc: "Phượng nhi từ nhỏ đã sống ở Hoàng cung, mặc dù… mặc dù nơi đó có chút buồn tẻ, nhưng Phượng nhi từ nhỏ đến lớn đã ở đó, nơi đó là nhà của Phượng nhi".
"Không nỡ sao?" Chu Tĩnh Nguyệt sâu kín thở dài nói: "Ta cũng không nỡ, nhưng chúng ta thật sự không thể quay về được, ít nhất… cũng phải rất lâu không về được".
"Phượng nhi hiểu, Phượng nhi sẽ không làm cho tỷ tỷ lo lắng" Chu Phượng kềm nước mắt lại, kiên cường gật đầu, tựa hồ qua một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều rất nhiều.
Nhẹ vuốt ve mái đầu của tiểu cô nương, Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy từng trận đau lòng.
"Thuộc hạ Long Nhất tham kiến Tam công chúa, tiểu quận chúa".
Bóng đen hiện lên, một người đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.
Chu Tĩnh Nguyệt quay đầu lại nói: "Trương đại nhân, bây giờ không còn công chúa, quận chúa gì nữa, sau này ngươi cứ xưng chúng ta là Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đi.
"Thuộc hạ tuân mệnh" Trương Xuyên cung kính nói: "Khải bẩm tiểu thư, chuyện người bảo chúng ta tra xét cũng đã xong rồi".
"Ồ!" Chu Tĩnh Nguyệt tinh thần rung lên: "Nói mau".
Trương Xuyên chậm rãi nói: "Thiết Huyết này nguyên danh Đông Vũ, nhiều năm trước đã xông vào Hoàng cung ám sát Thái tử, cướp đi Thái tử phi… Sau lại đơn độc xông pha giang hồ, một tay sáng lập ra Huynh đệ hội ngày nay".
"Tốt! Tốt lắm!" Chu Tĩnh Nguyệt cố nén kích động nói: "Chính là địch nhân của địch nhân là chiến hữu, Thiết Huyết cùng Chu Khang có cừu hận bất cộng *** thiên, nếu chúng ta có thể nắm lấy, với thế lực của Thiết Huyết, tin tưởng Chu Khang cẩu tặc nọ nhất định khó thoát cái chết".
"Tiểu thư xin nghĩ kỹ…" Trương Xuyên nhắc nhở nói: "Thuộc hạ nghĩ vấn đề này cần phải bàn bạc lãi kỹ, Thiết Huyết nọ lập nên Huynh đệ hội ngày nay, tuyệt đối không phải chỉ vì báo thù đơn giản như vậy, tin tưởng còn có nguyên nhân rất lớn bên trong. Nếu chúng ta tùy tiện hợp tác cùng hắn, nói không chừng cuối cùng ngược lại còn bị đối phương nuốt mất".
Chu Tĩnh Nguyệt cười cười nói: "Trương đại nhân không cần lo lắng, điểm ấy ta đã nghĩ qua, cho nên ta mới tìm Long Tuấn và Đinh Nghị hỗ trợ. Có bọn họ hỗ trợ, chúng ta sẽ an toàn hơn. Ít nhất, phía sau chúng ta còn có kẻ mạn như Đao Cuồng chống lưng".
Không biết từ lúc nào, khi nghĩ đến hai thiếu niên tinh quái nọ, Chu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Phượng cảm thấy có một loại cảm giác an toàn. Hơn nữa, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, bởi vậy các nàng mới yên tâm tiếp nhận sự trợ giúp của Long Tuấn và Đinh Nghị.
"Tiểu thư, người thật quyết định mời bọn họ hỗ trợ?" Trương Xuyên hơi do dự, hiển nhiên không yên tâm khi có người ngoài gia nhập.
"Đúng vậy!" Chu Tĩnh Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh nói: "
Muốn báo thù, chỉ bằng chừng này lực lượng của chúng ta là không đủ, mà trong những người ta quen biết, bối cảnh của Long Tuấn và Đinh Nghị là đơn giản nhất, cũng là đáng tin cậy nhất, ta tin tưởng bọn họ là thật tâm giúp chúng ta, về điểm ấy ngươi không cần hoài nghi".
Trương Xuyên vẫn còn thấy không ổn: "Nhưng hai tiểu tử nọ vô quyền vô thế, bản thân lại hay rước lấy phiền toái, sợ rằng sẽ liên lụy đến chúng ta".
"Trương đại nhân, ngươi cho chúng ta bây giờ gặp phiền toái nhỏ sao?" Chu Tĩnh Nguyệt có chút bực mình nói: "Mặc dù bọn họ bây giờ không có thế lực gì, nhưng ta tin tưởng, bọn họ tương lai tuyệt đối không phải dạng chịu ở trong ao tù!"
"Cái này…" Trương Xuyên vẫn bướng bỉnh: "Tiểu thư, sơn dã vũ phu làm sao so sánh được với chúng ta, hơn nữa sư phụ bọn họ là Lý Nhạc Phàm, vẫn không muốn tung thành đối với triều đình, nói không chừng đối với chúng ta…"
"Đủ rồi!" Chu Tĩnh Nguyệt cắt lời: "Trương đại nhân cũng đừng quên, Lý Nhạc Phàm sở dĩ có ngày hôm nay, ngươi và Trương Tĩnh trách nhiệm cũng không nhỏ… Sai là sai, mặc dù các ngươi lúc ấy là vì Hoàng tộc, nhưng hắn cũng bởi vì các ngươi, mới bị cửa nát nhà tan".
Trương Xuyên cúi đầu, trong lòng cũng không phục, thế nhưng chủ tử đã nói như thế, hắn tự nhiên không thể phản bác.
Vốn là, Chu Tĩnh Nguyệt hy vọng Trương Xuyên có thể bỏ đi thành kiến mà xin lỗi Lý Nhạc Phàm, bất quá trông đối phương có thành kiến như thế, nói không chừng ngược lại còn làm hỏng đại sự. Vì vậy hòa hoãn mà nói: "Đã có tin tức của Quốc sư chưa?"
"Vẫn chưa" Trương Xuyên thất vọng nói: "Nếu có Quốc sư tương trợ, nói không chừng chúng ta lập tức có thể phản kích".
"Sẽ không đâu" Chu Tĩnh Nguyệt lắc đầu nói: "Quốc sư sẽ không giúp chúng ta, trông hắn là người cao cao tại thượng như vậy, chỉ quan tâm đến cả chính cục có ổn định hay không, những chuyện còn lại dám chắc hắn sẽ không để ở trong lòng".
"Vậy sao tiểu thư muốn ta tìm hiểu tin tức của Quốc sư…"
"Ta muốn biết thái độ của Quốc sư đối với chúng ta, nếu hắn ngăn cản hành động của chúng ta, việc này sẽ khó mà thành".
Nghe Chu Tĩnh Nguyệt nói xong, Trương Xuyên tâm thần phập phồng, nhưng cũng không nghĩ ra điều gì khác.
"Tiểu thư, vậy chúng ta…"
"Được rồi, việc này ta tự có tính toán" Chu Tĩnh Nguyệt khoát tay nói: "Các người trước tiên hội hợp với Ngao thủ lĩnh, đồng thời âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Hoàng thành và Tống vương, có việc gì thì hối báo với ta. Còn nữa, bảo Trương Tĩnh đến biên quan một chuyến, ta muốn nàng ta giúp ta liên lạc với thủ lĩnh của Tĩnh quốc quân, sau khi chuyện nơi này xong, chúng ta sẽ đi biên quan".
"Thuộc hạ sẽ đi làm" Trương Xuyên lên tiếng rồi đi.
Đã an bài xong tất cả, Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, dẫn theo Chu Phượng đi đến "Tụ võ đài".
Trên "Tụ võ đài", các thế lực lớn cũng đã an tọa, mà đám người Khấu Phỉ, Phó Suất cũng đứng ở một chỗ như trước, phảng phất như không có quan hệ đến với bất kỳ thế lực nào.
Nhạc Phàm cùng Thiết Huyết sóng vai đi tới, mang đến rất nhiều suy đoán cho mọi người. Đương nhiên, Tiểu Hỏa vẫn một bộ dáng dương dương đi theo sau Nhạc Phàm.
Hai người bọn họ hiện tại danh khí cùng thực lực chấn nhiếp lòng người, một người hung ác, một người cuồng bá, có thể nói là tuyệt thế song sát! Nếu hai người liên hợp, bất kỳ thế lực nào lại có cơ hội thành công? Kể từ đó, tự nhiên là có người vui mừng cũng có người buồn rầu, đều tự có tính toán thiệt hơn trong đó.
Không để ý tới mọi người bàn tán, Nhạc Phàm trực tiếp đi đến chỗ bọn người Khấu Phỉ.
"Sư phụ… người rốt cục cũng đã tới".
Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm, ánh mắt vô cùng u oán, giống như là người vợ nhỏ bị ủy khuất.
"Ha ha ha…"
Phó Suất vỗ vai Nhạc Phàm, cười lớn nói: "Nhạc Phàm huynh đệ tới vừa lúc, nếu không cái lỗ tai của chúng ta cũng muốn chai lại rồi".
"Đúng vậy đúng vậy!" Khấu Phỉ cũng đau đầu nói: "Ta nói Lý tiểu tử, ngươi thu hai hai tên đồ đệ này! So với lão nhân ta… Không, so với lão hòa thượng còn nhiều chuyện hơn… thật làm cho người ta chịu không được!"
"Ha ha…"
Nhan Nguyệt Thi hài hước không thôi: "Nhạc Phàm huynh đệ, hai đồ đệ của ngươi nói không ngớt miệng về ngươi, quả thực không bao lâu sẽ thành thâm khuê oán phụ mất".
"Đúng vậy đúng vậy!" Mọi người cố ý gật đầu.
"Oa!"
Long Tuấn la lên: "Các người thật không có ý tứ, sao có thể đi kiện cáo với sư phụ ta?!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Đinh Nghị gấp giọng phụ họa.
"Bốp… bốp…"
Nhạc Phàm gõ cho mỗi người một cái, tức giận nói: "Xem các ngươi làm sao mà có tiền đồ được!"
Lúc này, Chu Tĩnh Nguyệt tiến lên: "Tĩnh Nguyệt ra mắt Lý tiên sinh, ra mắt các vị".
"Nguyệt Thi tỷ tỷ…"
Tiểu Chu Phượng cũng tiến lên chui vào lòng Nhan Nguyệt Thi, người nọ cũng ôm lấy mừng rỡ không thôi.
Đàm tiếu một hồi, không khí cứ thế mà hòa thuận.
Chu Tĩnh Nguyệt nhìn Long Tuấn, sau đó lại quay về phía Nhạc Phàm mà thi lễ nói: "Lý tiên sinh, Long Tuấn và Đinh Nghị bọn họ là vì ta…"
"Không cần phải nói, ta cũng biết" Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Ta cho tới bây giờ chưa từng hạn chế bọn chúng điều gì, cho nên bọn chúng có quyền quyết định chuyện của bản thân. Ta chỉ hy vọng ngươi đừng có phụ tâm ý của bọn chúng".
"Cảm ơn Lý tiên sinh, Tĩnh Nguyệt tất nhiên sẽ không quên lời nói hôm nay".
Chu Tĩnh Nguyệt hiểu được ý tứ của Nhạc Phàm, cho nên chỉ cảm tạ, không có yêu cầu gì nữa. Hơn nữa nàng biết, Nhạc Phàm là người mà không cách nào dùng suy nghĩ bình thường mà đoán được.
Thiết Huyết ôm vò rượu, chậm rãi đi tới giữa đài cao.
Xung quanh dần dần im lặng, Thiết Huyết dùng ánh mắt sắc bén nhìn ra bốn phía, cao giọng nói: "Giang hồ trăm năm, trăm năm giang hồ, hỏi khắp thiên địa, ai mà không có thăm trầm? Năm tháng vội qua, duy chỉ có giang hồ là không thay đổi… Hôm nay, chúng ta đều là chủ nhân của giang hồ, chúng ta hãy đối tửu cao ca (- uống rượu ca hát),chúng ta hãy để nhiệt huyết phi dương (-nhiệt huyết bay cao)…"
Dứt lời, Thiết Huyết giơ vò rượu lên, ngửa mặt lên trời mà uống, khí khái như thế như xông lên tận trời!
"Bùng…"
Thiết Huyết đập vỡ vò rượu trong tay, mọi người đang yên lặng đột nhiên sôi trào lên như sóng triều!
"Đối tửu cao ca! Nhiệt huyết phi dương!" ("Uống rượu ca hát! Nhiệt huyết bay cao!")
"Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…"
"Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương… Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…"
"Đối tửu cao ca! Nhiệt huyết phi dương!" ("Uống rượu ca hát! Nhiệt huyết bay cao!" )
"Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương… Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…"
Dưới "Tụ võ đài" âm thanh sôi trào!
Nhiệt huyết! Hào tình! Tiêu sáiĐường hoàng! Cuồng phóng! Kích động!
Thiết Huyết chỉ với mấy câu ngắn ngủn đã cơ hồ kích động đến tận trong nội tâm của mọi người! Vì vậy, Võ lâm đại hội vừa mới bắt đầu đã được đẩy lên cao trào.
Âm thanh vang tận trời! Đinh tai nhức óc!
Thiết Huyết cùng Huynh đệ hội "nhân khí" một lần nữa đã được đẩy lên đỉnh điểm, vượt xa các cao thủ của các thế lực lớn.
Đương nhiên, cảnh tượng như thế tự nhiên không phải là điều mà các thế lực lớn muốn chứng kiến. Thế nhưng quyền chủ động đã bị Thiết Huyết nắm vững lấy, bây giờ mà mở miệng phản bác, không còn mang lại bất cứ ý nghĩa nào nữa, ngược lại sẽ khiến cho mọi người phản cảm. Dù vậy, những người trong giang hồ này cho tới bây giờ đối với các thế lực lớn vốn đã không có gì hảo cảm!
Một hồi sau, tâm tình kích động của mọi người dần dần bình phục.
Đứng đầu Thiên hạ hội Thượng Quan Phi Hồng lập tức đứng lên nói: "Thiết Huyết Hội chủ, ngươi nói cái gì cứ việc nói thẳng, chúng ta cũng không phải đến xem ngươi biểu diễn. Hừ hừ!"
"Thượng Quan Hội chủ nói không sai, các vị không phải đến làm khách, Thiết mỗ đương nhiên cũng không phải đến biểu diễn" Thiết Huyết tâm thần thu lại, chắp tay nói lại: "Nếu mọi người có thể ngồi lại cùng một chỗ, đó chính là nói lên mọi người có thể bàn bạc lại. Chỉ là không biết chư vị đối với ý kiến của Thiết mỗ đã thương lượng như thế nào? Nếu còn có nghi vấn gì, không ngại cứ nói ra. Tin tưởng ở đây nhiều người như vậy, nhất định có thể tìm được một biện pháp thích hợp để giải quyết".
"Cái này…"
Thượng Quan Phi Hồng muốn nói ra kết quả thương lượng ngày hôm trước, nhất thời tức cười. Không phải hắn không cách nào trả lời, mà là hắn ngượng ngùng.
Thì ra, các đại thủ lĩnh chính đạo trải qua một đêm thương thảo, phân chia các thế lực, vẫn như cũ không có đạt được ý kiến thống nhất, hơn nữa cuối cùng cãi cọ bất đồng mà giảii tán. Nghĩ đến, dù sao cũng quan hệ đến ích lợi rất lâu sau này, vì sự phát triển của bang phái sau này, ai cũng không muốn bỏ đi ích lợi của mình, thậm chí còn rắp tâm lấy thêm phần của người khác.
Không chỉ bạch đạo như thế, hắc đạo đối với lợi ích của mình càng khẩn trương hơn, căn bản không để người khác đụng vào. Nói trực tiếp một chút, yêu cầu của Thiết Huyết không thể nghi ngờ là muốn đoạt miếng ăn từ miệng cọp, cơ bản là không có khả năng.
"Hừ!"
Thượng Quan Phi Hồng bực bội không nói, ngược lại muốn xem Thiết Huyết làm thế nào ứng phó với thế lực của hắn. Hắn cũng không tin, có thế lực nào có thể bỏ đi được miếng thịt trong miệng mình.
Quả nhiên, trên "Tụ võ đài" đều trầm mặc, ai cũng không muốn mở miệng trước.
Thiết Huyết cũng không thèm để ý, lẳng lặng đứng thẳng giữa sân nhắm mắt dưỡng thần, không có một chút lo âu nào.
Phía bên Nhạc Phàm, Long Tuấn có chút không nhẫn nại mà ngồi được, lặng lẽ kéo kéo tay áo Phó Suất, nhỏ giọng thỉnh giáo: "Phó đại ca, tình huống như bây giờ thì nên làm cái gì?"
Phó Suất cười cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Ta?" Long Tuấn nhướng mày, hắn quả thật chưa từng nghĩ qua bản thân ở vào vị trí đó, nói không chắc lắm: "Ta… ta cũng không biết, vốn nghĩ giang hồ thống nhất là chuyện tốt, cũng là vì ích lợi chung của mọi người, nhưng tại sao lại không ai đồng ý".
"Ài! Quyền lợi là những thứ, một khi cầm lấy, sẽ rất khó buông ra, ngươi bây giờ rất khó có thể hiểu được" Phó Suất thở dài nói: "Trên giang hồ các thế lực lớn tranh đấu cho tới bây giờ cũng chưa từng chính thức dừng lại, suy nghĩ về lợi ích là hàng đầu có thể nói là đã thâm căn cố đế, vì sự phát triển của bang phái sau này được tốt hơn, người nào nguyện ý bỏ đi lợi ích của mình. Bạch đạo không muốn, hắc đạo lại càng không đồng ý, về phần các thế lực trung gian, nói vậy cũng không muốn đi đâu cả. Có lẽ đúng như cổ nhân nói, còn dục vọng thì mới còn sự sống, nhân tính vốn đã là tự tư".
Phó Suất nói một hồi làm mọi người chung quanh vạn phần cảm khái, song thực tế đúng là như thế.
Trầm mặc nghĩ một hồi, Long Tuấn lại nói: "Phó đại ca, nếu như các thế lực lớn đều không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
Phó Suất trầm ngâm nói: "Ta không phải là Thiết Huyết, cho nên cũng không biết hắn phía sau rốt cuộc là có an bài gì. Bất quá, với trí tuệ của hắn, tuyệt đối sẽ không làm việc gì mà không có nắm chắc".
"Ồ!" Đinh Nghị nghe vậy kinh ngạc, ngắt lời nói: "Thiết Huyết kia thật lợi hại như vậy, có thể chống lại các thế lực lớn kia sao?"
Phó Suất cười dài nói: "Ngươi đừng quên, Thiết Huyết có thể có những huynh đệ không tệ".
"Là ai vậy?" Đinh Nghị hiếu kỳ nói.
Long Tuấn không nhịn được gõ cho đối phương một cái, tức giận nói: "Còn có thể là ai, không phải là sư phụ chúng ta sao".
"Đúng vậy!" Phó Suất cảm khái nói: "Quần hùng nổi dậy, thường thường lực lượng mới là mấu chốt quyết định thắng bại".
Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: "Lý tiên sinh hiện tại xác thật có lực lượng ảnh hưởng đến đại cục của giang hồ!"
Đám người Long Tuấn, Đinh Nghị im lặng, bọn họ đều hiểu rõ, lực lượng phía sau nó đại biểu cho cái gì, đó là rất nhiều rất nhiều khổ sở, không ai có thể thay thế được sự đau khổ đó.
Khấu Phỉ tựa hồ nhớ ra cái gì, chuyển hướng sang Không Văn thần tăng bên cạnh nói: "Lão hòa thượng, Thiếu Lâm các ngươi có tính toán gì?"
"A Di Đà Phật…" Không Văn chắp tay, sắc mặt khổ sở nói: "Thiếu Lâm tự vốn không đua tranh, tự nhiên sẽ không quan tâm đến lợi ích này. Nhưng cùng với chính đạo cửu phái đồng vinh cộng nhục, cho nên chúng ta vẫn phải bận tâm đến lợi ích của các môn phái, điều này không chỉ có quan hệ đến Thiếu Lâm chúng ta!"
"Hắc hắc!" Khấu Phỉ hoàn toàn thất vọng: "Không phải là chỉ có vài miếng đất chứ, việc gì mà phải muốn chết muốn sống chứ?"
"Hừ!" Thái Tiêu tức giận nói: "Người chỉ là đồ hoang dã thì biết cái gì mà nói, các môn các phái nhiều người như vậy, nếu không có đất, thì ăn cái gì mặc cái gì? Ngươi không có nhà thì sao mà biết củi gạo là quý".
"Sư thúc tổ nói rất đúng" Phó Suất tiếp lời: "Các môn các phái tồn tại từ rất xưa, ai cũng không muốn đem truyền thừa hương khói bị kết thúc trong tay của mình. So ra, cửu đại môn phái so với các thế lực khác còn tốt hơn rất nhiều, dù sao các thế lực bang hội này chỉ trần trụi là vì lợi ích của bản thân".
"Nói rất hay!" Thái Tiêu chân mày giản ra, không khỏi gật đầu. Đồng thời hắn cũng ngầm trách cứ Chưởng môn Võ Đang Tống Thanh, lại đem một đệ tử giỏi như vậy trục xuất khỏi sư môn, quả nhiên là hồ đồ. Xem ra, phải tìm cơ hội đem gười tuổi trẻ ưu tú này một lần nữa thu hồi làm môn hạ mới được.
"Các thế lực sao lại như vậy, tất cả đều câm điếc sao?"
"Đúng vậy! Bình thường muốn đánh muốn giết, thì kêu lớn lắm, bây giờ mỗi người đều con mẹ nó như là rùa rút đầu".
"Cũng không phải! Xem lão Đại của Huynh đệ hội khí khái, một đao đem hơn phân nửa đám người Ngũ độc giáo phế đi, còn muốn thống nhất giang hồ, lão nương thích những nam nhân như vậy, Thiết Huyết này mới xứng là nam nhân!"
"Không nói nữa, ta cũng muốn gia nhập Huynh đệ hội. Ít nhất, không phải ở chốn giang hồ nhiễu nhương này".
"Hắc hắc! Không biết Huynh đệ hội có thu nữ không, lão nương cũng đi thử xem…"
"Con mẹ nó! Các thế lực này thật chó má, hưởng nhiều cũng là bọn chúng, giết nhiều nhất cũng là bọn chúng, bây giờ để cho bọn chúng nhỏ ra chút máu tựa như là mẹ ruột chết đi vậy, lão tử khinh!"
"Huynh đệ nói chuyện nhỏ giọng thôi, nếu như bị bọn họ nghe được thì không hay".
"Sợ cái rắm, lão tử chẳng có gì, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng thôi. Thiết Huyết kia nói rất đúng, lão tử cũng muốn làm chủ nhân giang hồ một phen. phản thì phản, sợ cái rắm gì!"
"Huynh đệ nói rất đúng, phản thì phản!"
Dưới đài bàn tán xôn xao, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn. Các thế lực lớn nghe vào tai, sắc mặt khó coi như ăn phải muỗi chết, đã khó coi càng thêm khó coi! Thiết Huyết chiêu này quả thật độc, đem đổ lên đầu các thế lực lớn đối lập với cả giang hồ.
Bây giờ, người của các thế lực lớn chính là đã lâm vào thế cưỡi hổ!
Phải biết rằng, giang hồ sâu không lường được, các thế lực lớn mặc dù có lực lượng cường đại, nhưng khó địch với cả giang hồ! Nhiều người như vậy, hơn nữa trong đó còn có cao thủ như Khấu Phỉ. Nếu như một khi nổi lên tranh chấp, không muốn bị diệt vong cũng khó.
Lúc này, các thế lực lớn ở đây cũng không thể nhẫn nại được, từng đạo ánh mắt đều phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiết Huyết! Nếu ánh mắt có thể giết người, Thiết Huyết sợ là đã không còn hình người!
Đứng đầu Võ lâm minh Mạnh Trường Thiên cố dằn cơn giận: "Thiết Huyết Hội chủ, ngươi cũng là đứng đầu một phương thế lực, hẳn là có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng chúng ta. Nếu mọi người cứ nóng nảy, đối với ai cũng không có lợi".
Thiết Huyết mở hai mắt, nghiêm mặt nói: "Các ngươi muốn gì ta đương nhiên biết! Đơn giản là không nỡ bỏ lợi ích trong tay, hoặc là không thể tin các thế lực khác. Kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, ở trong loạn thế này, chỉ có nhượng bộ lẫn nhau thì mới có thể cùng sống, nếu ngay cả một chút lợi ích cũng không thể bỏ được, cuối cùng chỉ là tự đoạn đi căn cơ của mình. Nói vậy mọi người cũng biết Thiết mỗ nói không phải là giả, cho nên mới ngồi cùng một chỗ để cùng thương lượng đối sách. Phương
pháp mọi người đều biết, chỉ là xem các ngươi có bỏ được hay không?"
Thượng Quan Phi Hồng khinh thường nói: "Ngươi nói thì đơn giản, vậy ngươi bản than cứ tự nói thật ra xem, Huynh đệ hội các ngươi thì sao?"
"Nói rất đúng!"
Thiết Huyết tiện tay cầm lấy một thanh kiếm, chỉ lên trời thề: "Ta Thiết Huyết thề tại đây, sau khi Võ lâm đại hội, Huynh đệ hội ta sẽ đem toàn bộ các thế lực bên ngoài thu hết về Hà Nam, chỉ chừa Lạc Dương một chỗ căn cơ… Nếu vi phạm lời thề, sẽ như kiếm này!" Dứt lời, Thiết Huyết cổ tay rung lên, đem thanh kiếm chấn thành mấy khúc.
"Ồ…"
Lời này vừa nói ra, trên và dưới đài đều rung động!
Người nào cũng biết, hiện tại thế lực của Huynh đệ hội rất lớn, trải rộng khắp bảy tỉnh, sáu châu, hai mươi mốt thành! Ngày nay chỉ phát triển tại Hà Nam, hy sinh không thể không lớn. Đồng thời, lợi ích thật lớn như thế càng làm cho những người này mắt hồng lên không thôi.
Trên "Tụ võ đài" vẫn yên lặng như cũ!
Mặc dù đã có tuyên bố của Thiết Huyết, nhưng những thế lực còn lại vẫn không có vẻ chấp thuận chút nào.
Đám người bọn họ nhìn nhau, làm cho đại hội lâm vào cục diện giằng co, không khí càng khó xử dị thường, mà địa vị của các thế lực lớn trong mắt mọi người, quả thực là rơi xuống điểm thấp nhất. Ngược lại, hình tượng Thiết Huyết thống lĩnh Huynh Đệ hội, có thể nói là chính nghĩa, hóa thành vĩ đại.
"Con mẹ nó! Những thế lực này làm sao vậy? Những người của Huynh Đệ hội đều nguyện hy sinh nhiều như vậy, bọn họ đến rắm cũng không đánh một cái".
"Đúng vậy! Bình thường ai ai cũng diễu võ dương oai, bây giờ tựa như một đám rùa đen rụt đầu. Ta khinh!"
"Đừng thấy chúng ta vậy mà khi dễ, hừ!"
"Lão tử võ công mặc dù không hay, nhưng cần phải lên đánh, lão tử nhất định đứng ở bên phía Huynh Đệ hội".
"Đương nhiên là vậy".
"Những thế lực này nên sớm xuống đài đi!"
"Các thế lực! Xuống đài… Các thế lực! Xuống đài…"
"Xuống đài… Xuống đài… Xuống đài…"
Áp lực của dư luận thật là lớn, dưới đài tiếng kêu gào, quát mắng chê bai đợt sau cao hơn đợt trước.
Các phe thế lực đều coi trọng thể diện, sao có thể chịu được vũ nhục như thế, nhất là những môn phái chính đạo tự cho là bất phàm, xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai, hận không kiếm được cái lỗ dưới đất mà chui vào.
"Khụ khụ..."
Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Không mở miệng nói: "Thiết Huyết hội chủ, chính đạo cửu phái chúng ta vốn thế lực cũng không lớn bao nhiêu, việc tự nhiên không liên quan chúng ta".
"Nhạc chưởng môn nói không sai!" Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải phụ họa: "Thiên Hạ hội cùng Võ Lâm minh kia chính là thế lực hùng mạnh nhất trong các bang phái chính đạo, bởi vậy nên để bọn họ trước".
Những người của Thiên Hạ hội cùng Võ Lâm lửa giận lên tận đầu, chết đâu không chết, hết lần này tới lần khác kéo đám người mình vào.
"Quả thực là thúi lắm!" Thượng Quan Phi Hồng phẫn nộ quát: "Những năm gần đây, nếu không phải là chúng ta chu toàn cùng Hắc đạo, chính đạo cửu phái các ngươi còn có thể ngồi yên ổn ở chỗ này mà nói những lời thối tha đó sao".
Mạnh Trường Thiên gật đầu nói: "Thượng Quan Hội chủ mặc dù có chút nặng lời, nhưng cũng không phải không có đạo lý, cho dù chúng ta bằng lòng từ bỏ, vậy thế lực Hắc đạo kia sẽ thế nào?" Một câu hỏi trực tiếp ném về cho bên phe Hắc đạo.
"Đúng vậy đúng vậy, thế lực Hắc đạo khổng lồ, cho nên phải do bọn họ từ bỏ trước".
"Không sai! Người của Hắc đạo luôn luôn giết người như cỏ rác…"
"Hắc đạo chuyên làm những việc trộm gà cắp chó!"
"Hắc đạo mới là mầm mống gây họa nhiễu loạn giang hồ!"
Thiếu đi Ngũ Độc giáo, Hắc đạo hôm nay chỉ có năm đại tông môn. Mặc dù đối với Hắc đạo không ảnh hưởng quá lớn, nhưng về mặt thế lực so với trước yếu đi vài phần. Bởi vậy người của Chính đạo mới dám gào thét như thế, đầu ngọn giáo đều đem chỉ về phía Hắc đạo.
"Hỗn láo!"
Một thanh âm giận dữ, chấn động lỗ tai mọi người.
Vạn Ác cốc lão đại Cừu Hận Huyết chỉ về phía Chính đạo nói: "Chúng ta làm mua bán, chính là trải qua cuộc sống máu ngọt trên lưỡi đao, giang hồ nói chính là nghĩa khí, cho dù cách hành xử đúng là tà môn ngoại đạo, ít nhất so với ngụy quân tử các ngươi này làm ra vẻ đạo mạo còn hơn gấp trăm lần".
Không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của Chính đạo, phía sau Cừu Hận Huyết một thiếu niên nhếch nhác luộm thuộm đứng ra nói tiếp: "Đại sư phụ của ta nói rất đúng, đám gia hỏa các ngươi chỉ biết giở trò hý lộng quỷ thần hết ăn lại uống, mồm thì hô hào cái gì trừ ma vệ đạo, lại vụng trộm làm toàn bộ những điều xấu xa khó nói với kỹ nữ, thực lấy làm vô sỉ! Không biết xấu hổ…"
Chửi sướng miệng, thiếu niên lại thong thả nói: "Người trên giang hồ đều biết, những cô nương kỹ viện này tuy là ** điếm, nhưng người ta mua bán đàng hoàng, quang minh chính đại mà làm… còn các ngươi thì sao? Giang hồ Chính đạo các ngươi vừa làm **, vẫn còn tự cho mình chiêu bài trinh bạch, các ngươi tưởng rằng bản thân mình trong sạch? Ta khinh! Các ngươi so với con giòi móc phân trong nhà xí các ngươi còn muốn tởm lợm hơn! Đồ bẩn thỉu! Lão tử Giang Tiểu Phong xem thường các ngươi."
Độc! Một loạt những lời thật độc địa!
Khinh bỉ nhân cách, chà đạp đạo đức! Dùng "kỹ nữ" với "giòi" đem so sánh với sự xấu xa của người trong Chính đạo, quả thực là xuyên thấu qua sự thực thấy rõ bản chất rồi!
Mọi người dưới đài mắt trợn trừng, mồm há hốc nhìn vị thiếu niên tên là Giang Tiểu Phong đó, một loại cảm giác đạo lý thế gian biến thiên nảy lên trong lòng. Đã bao năm rồi, bao nhiêu năm chưa từng nghe thấy có người dám nhục mạ những người bề trên trong Chính đạo như thế! Mặc dù có chút khắc nghiệt, nhưng là thật sướng khoái lòng người!
Hắc đạo thế lực tự nhiên là sướng khoái cực kỳ, loại cảm giác này so với đoạt được địa bàn của Chính đạo còn muốn khoan khoái hơn. Còn các thế lực Chính đạo
thì hận đến cực điểm, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được!
Mặc kệ là sướng khoái hay là hận thù, cái tên "Giang Tiểu Phong" này, nhất định hôm nay sẽ vang vọng cả giang hồ! Hắn chính là "Tiểu phong tử" trong giang hồ thập tú, mở miệng là chửi, chửi cả thiên hạ lẫn chửi người.
Ở một góc, Nhạc Phàm chính là lần đầu tiên nghe thấy kiểu mắng chửi người ác độc như vậy, không khỏi dời ánh mắt nhìn về phía Long Tuấn và Đinh Nghị. Cái loại ánh mắt tìm mùi theo người này, khiến cho hai người xấu hổ không thôi. Hai tiểu tử này bình thường cũng là kẻ có mồm mép rẻ rúng, không ngờ cho tới hôm nay bỗng dưng còn có kẻ chua ngoa hơn! Ngay cả đám người Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng cùng Cát Thiên Phong cũng không nhịn được rùng cả mình.
"Tiểu gia hỏa này chửi cũng thật quá độc ác!"
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết nên nói thế nào mới tốt nữa, dù sao chính mình lại không tính là người của chính đạo, nói cái gì cũng là dư thừa mà thôi.
Trái lại Không Văn cùng Thái Tiêu hai vị tiền bối, tuổi đã một mớ lớn mà còn nghe nhục mạ kiểu như vậy, trong lòng e là khó mà chịu được sao! Bất quá, hai người bọn họ ngại vào thân phận, như thế nào lại so đo cùng một tên vãn bối được. Hơn nữa, loại sự việc này chỉ biết là càng tô thì càng đen, thực sự không có biện pháp thì không thể làm gì khác hơn là trùm đầu mà chịu vậy.
Khấu Phỉ vỗ vỗ bả vai Không Văn, chỉ biết an ủi, sau đó nói nghiêm trang và tha thiết: "Lão hòa thượng, lão mũi trâu, không phải ta nói các ngươi, có chuyện tất có lý do, những tà khí oai phong này của cửu đại môn phái cũng nên chỉnh đốn lại cho tốt một chút, nếu không bị người mắng cũng là đúng thôi!"
"Ài..."
Không Văn, Thái Tiêu làm sao lại không biết hiện nay chính đạo đã không so được với ngày xưa rồi, thế nhưng đã đóng băng ba thước thì không thể một ngày mà ngưng được! Cho dù bọn họ bây giờ nắm giữ quyền lợi, cũng không chứng tỏ có thể vãn hồi hiện trạng.
Ba người Mặc Bắc, Điêu Minh cùng Cửu Huyền nét mặt không lộ biểu tình gì, hiển nhiên không có cảm nhận nhiều lắm. Mặc dù bọn họ đại biểu cho chính đạo, nhưng có quan niệm đúng sai của riêng mình. Không lấy đen đo trắng, không lấy trắng đo đen, bởi vậy không cần thiết phải để ý điều này.
"Ha ha…"
"Tiểu tử chửi hay lắm!"
"Chửi rất đúng, thực là sướng khoái con mẹ nó!"
"Hắc đạo chân tiểu nhân, Bạch đạo ngụy quân tử!"
"Ha ha ha…"
Sau phút im lặng ngắn ngủi, mọi người huyên náo cười lớn. Nhất là những người trong Hắc đạo kia, nét cười sáng lạn, so với đại phát tài còn muốn vui sướng hơn!
Đợi bên phe Chính đạo phục hồi lại tinh thần, thế cục đã bùng lên không thể dừng lại. Cho dù thi thoảng có tiếng phản bác của mấy người, cũng bị sóng âm thanh của mọi người bao phủ.
Giữa đài cao, Thiết Huyết lẳng lặng nhìn sự tình phát triển, lông mày không khỏi cau lại.
Trong mắt người ngoài, cái này có lẽ chỉ là một vở hài kịch nho nhỏ, nhưng nó lại dẫn dắt sự chú ý của Thiết Huyết. Ngẫm lại thì thấy, chính mình thật vất vả kiến thiết tạo ra không khí, lại bị thiếu niên này phá cho hỏng mất, sức chú ý đều di chuyển qua tranh giành của Hắc Bạch. Thiết Huyết cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, cho nên hắn không chú ý quan sát thiếu niên cổ quái Giang Tiểu Phong này không xong.
Có chút trầm ngâm, Thiết Huyết liếc một cái thật sâu về Giang Tiểu Phong cách đó không xa. Mặc kệ là cố ý hay là trùng hợp, hắn đều không cho phép người khác phá hỏng kế hoạch của hắn, hắn chính là muốn đem Hắc Bạch lưỡng đạo và các thế lực lớn bức đến tuyệt cảnh, chỉ có như vậy, mới có thể thực hiện được kế hoạch của hắn.
Nếu trên sân đã có biến hóa, vậy thì cứ bình tĩnh xem mà biến hóa cái đã!
Một lúc sau, tiếng mắng chửi dưới Tụ võ đài vẫn tiếp tục.
Đáng thương cho Thượng Quan Phi Hồng vẫn luôn đứng ở hàng đầu của chính đạo thì lại cảm giác như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người mình, phảng phất giống như người mà mọi người cười nhạo chính là mình. Vũ nhục như thế hắn đâu còn có thể chịu được được? Huyết khí dâng lên, một đạo kình khí đột nhiên theo cánh tay vung lên đánh về phía Giang Tiểu Phong…
"Bùng..."
Kình khí tiêu tan vào vô hình, một thiếu phụ vóc dáng yêu kiều đột nhiên chắn ở phía trước Giang Tiểu Phong, nàng chính là lão Tam của Vạn Ác cốc - Đạo thần Tư Không Tuyệt, một trong hắc đạo thập đại cao thủ.
"Chính đạo chó má gì đâu, chỉ biết khinh thường hậu bối" Tư Không Tuyệt dung nhan vàng như sáp, không mang theo một tia tức giận, đúng là mang một bộ mặt nạ da người.
"Ồ! Không được rồi không được rồi…"
Giang Tiểu Phong hú lên quái dị, nhảy ra nói: "Tam sư phụ người xem xem! Người của chính đạo bọn họ chẳng những trộm gà cắp chó, lại còn muốn giết người diệt khẩu. Bị ta nói trúng điểm yếu phải không? Nổi giận rồi sao? Kinh hoảng rồi sao? Sợ hãi rồi sao? Muốn giết người diệt khẩu à? Tới đây tới đây, người khác sợ ngươi nhưng lão tử không sợ ngươi!"
"Ngươi… ngươi…"
Nỗi hận trong lòng Thượng Quan Phi Hồng khó mà bình phục, suýt nữa tức giận đến hộc máu, lại định động thủ tiếp, chỉ thấy Cừu Hận Huyết sải tiến một bước, đem Tư Không Tuyệt cùng Giang Tiểu Phong chắn ở phía sau lưng.
"Họ Cừu kia, đây là đồ đệ ngoan do ngươi dạy ra?" Thượng Quan Phi Hồng dù sao cũng là đại cao thủ hiếm có, tâm cảnh tu dưỡng vẫn cao cường phi thường, sau khi bình phục trở lại, lời lẽ lạnh lùng nói: "Trưởng bối phía trước, đâu đến lượt tiểu tử quê mùa này buông lời điên cuồng ở đây! Tiểu tử quê mùa này như thế cũng không biết lớn không biết nhỏ không biết quy củ, nếu không giáo huấn một chút, sau này e rằng chưa biết chừng còn làm ra lỗi lầm lớn khi sư diệt tổ gì đó".
"Ha ha ha..."
Cừu Hận Huyết phóng túng cười to nói: "Thượng Quan tiểu nhi, đồ đệ của lão tử không cần đến ngươi phải kêu ca than thở. Chính đạo các ngươi là những đồ rác rưởi gì thì mọi người đều biết rõ, Tiểu phong tử chửi rất đúng, chửi hay lắm, lão tử còn định thưởng cho hắn nữa".
"Cừu Hận Huyết! Ngươi thực muốn bao che cho tiểu tử quê mùa đó?" Thượng Quan Phi Hồng vẻ mặt lạnh như sương, không nói được thì muốn động thủ! Kỳ thật, Thượng Quan Phi Hồng vốn không muốn ra tay sớm như vậy, đáng hận là không ai đưa ra giải pháp, hắn đã cưỡi hổ khó xuống rồi.
"Nói nhảm! Ngươi là trắng, ta là đen, vốn là đối lập, chẳng lẽ còn muốn đồ đệ của lão tử đến nhận sai với đám rùa đen chó má các ngươi phải không?" Cừu Hận Huyết cũng không dài dòng nữa, trực tiếp quát mắng: "Ngụy quân tử các ngươi này thật như đàn bà, chỉ biết lẩm bẩm kêu ca không ngừng, có gan thì đứng ra đây cho lão tử, xem lão tử có đánh được các ngươi rụng răng đầy đất không."
"Nói thật hay! Đánh đi... Đánh đi..."
"Đồ chính đạo nhát gan! Mau đánh! Đánh đi..."
"Đánh đi... Đánh đi... Đánh đi..."
Người trong giang hồ gào thét càng ngày càng nhiều, đã không phải vài ba lời là có thể hóa giải được nữa.
"Ngươi thực vô lại!"
Thượng Quan Phi Hồng không cách nào nhịn nổi nữa, thân hình nhảy dựng lên vọt về phía Cừu Hận Huyết, người sau không cam lòng yếu thế, đồng dạng tiến lên nghênh tiếp.
Một kẻ quyền như dã thú rít gào, người kia quyền như sao băng rơi xuống! Hai người đụng độ, tự nhiên là hỏa hoa tung tóe!
"Bùng!"
"Xẹt ầm..."
"Bùng... Bùng... Bùng..."
Đọ sức giữa hai đại cao thủ Hắc Bạch là rất kịch liệt không thể nghi ngờ.
Trên không đài cao, tiên thiên cương khí bay lượn điên cuồng đầy trời! Tiếng nổ thật lớn rung trời chuyển đất, mọi người phía dưới đều giữ chặt tinh thần, để tránh bị thương bất ngờ.
Ở góc khác, Nhạc Phàm đột nhiên mở miệng: "Long Tuấn, Đinh Nghị, các ngươi có biết mấu chốt quyết định thắng bại giữa các cao thủ là gì không?"
Long Tuấn, Đinh Nghị đang xem đặc sắc, không nghĩ tới sư phụ đột nhiên hỏi vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, đứng lặng đi.
"Ân công… Ân công…"
Cát Thiên Phong ở bên khẽ đề tỉnh, hai người lúc này mới phản ứng trở lại.
Suy tư chỉ chốc lát, Long Tuấn nói trước: "Thưa sư phụ, nếu là cao thủ tranh đấu, chiêu thức tất nhiên sẽ trở thành sự gò bó, ta nghĩ tâm tính của mình mới hẳn là mấu chốt của thắng bại."
"Ta cũng cho rằng như vậy." Đinh Nghị cũng nói: "Tâm tính của kẻ mạnh là phán đoán tỉnh táo, lực lượng trầm tĩnh, lòng tin lớn mạnh, tinh thần bất khuất và khí thế can đảm vô địch".
Hai người nói mấy câu bất thần đã nói ra cảnh giới chí cao của võ học, mọi người chung quanh đều gật đầu suy nghĩ sâu xa. Ngay cả đám người Khấu Phỉ cũng không nhịn được nhìn Nhạc Phàm hâm mộ… Đối với mấy lão tiền bối này mà nói, thu nhận được đồ đệ tốt để truyền y bát so với trở thành vô địch thiên hạ còn cao hứng hơn.
Nhạc Phàm ánh mắt ôn hòa, chăm chú gật đầu nói: "Các ngươi đều được lắm, xem ra các ngươi thật sự rất cố gắng, sẽ học được rất nhiều".
"Đâu có, đâu có, đấy đều là những điều hay mà đã sư phụ dạy dỗ".
"Đúng thế, là công lao của sư phụ, chúng ta…"
"Được rồi!" Thấy hai người toàn nói những lời vỗ mông ngựa, Nhạc Phàm trực tiếp ngắt lời: "Đợi sau khi đại hội chấm dứt, ta phải đi xa một chuyến, cho nên ta muốn dùng mấy ngày thời gian này để dạy các ngươi một số thứ, nếu có vấn đề gì, ta sẽ tận lực giải đáp cho các ngươi".
"Cái gì!"
Những người chung quanh cả kinh, nghe ngữ khí của Nhạc Phàm dường như là muốn hoàn tất gì đó, xem ra địa phương hắn muốn đi, thật sự rất xa, nói không chừng…
"Sư phụ…"
Long Tuấn, Đinh Nghị trong lòng hoảng hốt không thôi, quỳ gối ngay ngắn trước mặt Nhạc Phàm. Bởi hai người đã biết rõ sư phụ mình, tự nhiên hiểu được ý trong lời nói vừa rồi. Nhưng bọn chúng không dám tưởng tượng, nếu quả sau này không có ngày gặp lại, kiểu đả kích như vậy làm sao chịu nổi?
"Đừng nói gì nữa, hãy nghe kỹ…" Nhạc Phàm để cho hai người ngồi bên cạnh, giảng giải: "Tranh đấu giữa cao thủ thông thường chỉ ở trong một tích tắc, dùng mạnh công yếu, lấy yếu tránh mạnh, từ tĩnh đến động, lấy động làm tĩnh. Ta bắt đầu từ chiêu thức của hai người bọn họ…"
Nhạc Phàm mặc dù nửa đường xuất gia, nhưng cảnh giới võ học của hắn không bị điều gì hạn chế, bởi vậy cách nhìn thoáng đãng, giải thích độc đáo, ngược lại làm cho người ta trở nên sáng sủa, nhận được không ít lợi ích.
Giữa sân!
Thượng Quan Phi Hồng cùng Cừu Hận Huyết cũng không phải là tranh đấu sinh tử, cho nên chưa dùng hết toàn lực. Sau mấy chục chiêu đánh nhau chết sống, hai người kẻ lui người tới, nhưng ở vào thế quân bình. Cứ đánh mãi như vậy, e là đến lúc trời tối cũng không có kết quả.
Thiết Huyết biết, nếu vẫn không ra tay tách hai người ra, thế cục sẽ khó có thể khống chế.
"Dừng tay!"
Một tiếng chấn kinh, Thiết Huyết xông vào giữa Thượng Quan Phi Hồng cùng Cừu Hận Huyết, kiên quyết ngăn chặn tiến công của hai người, ba người đồng thời rơi xuống đất…
"Thiết Huyết hội chủ, ngươi làm vậy là có ý gì?"
Thượng Quan Phi Hồng cùng Cừu Hận Huyết khăng khăng chất vấn, Thiết Huyết cười nhạt nói: "Nhị vị không cảm thấy cứ đánh mãi như vậy không hề có ý nghĩa sao? Nếu muốn so tài, chúng ta sẽ so lớn hơn chút thế nào?"
Cừu Hận Huyết lạnh lùng hừ một tiếng, Thượng Quan Phi Hồng trầm giọng nói: "Chỉ giáo cho?"
Thiết Huyết thanh âm vang dội nói: "Chúng ta lấy giang hồ làm tiền, thế lực làm vốn, đánh cược một trận thì sao? Nói thẳng ra, ai muốn được thành giang hồ chí tôn, thì tất phải xem bản thân mình có thực lực đó hay không."
Mọi người dưới đài nhìn mặt nhau, kích động cùng khát vọng trong lòng khó có thể che dấu. Có ai mà không hy vọng quan sát quyết đấu giữa các cao thủ? Nếu có thể học được một chiêu nửa thức, sau này nhất định vô cùng có ích! Về phần ai đó thành giang hồ chí tôn, ngược lại bị ném ra sau đầu.
Ai có thể có sức hàng phục mười nhóm, trong tranh đoạt lợi ích, tất nhiên có thể một cử động mà đoạt được ngôi đầu.
Ý nghĩ của các thế lực lớn, lại có những bất đồng. Có vẻ mặt tươi cười tự tin, có sắc mặt trầm trọng, còn lại là âm thầm nghi hoặc.
Biến hóa trên sân cũng không ảnh hưởng đến bên phía Nhạc Phàm, hắn vẫn đang giảng giải lĩnh ngộ của chính mình và lý giải đối với võ đạo, người xung quanh chuyên tâm tập trung nghe, ngay cả đám tiền bối Khấu Phỉ cũng chăm chú cùng nhau ấn chứng võ đạo của chính mình.
Giữa sân, Cừu Hận Huyết phất ống tay áo, đi về phe Hắc đạo, ngược lại muốn xem xem Thiết Huyết thực ra định thế nào. Thượng Quan Phi Hồng đồng dạng lui trở về, dưới sự buồn bực, không muốn lại làm chim thò đầu ra.
Sau một lúc cân nhắc, Mạnh Trường Thiên đứng dậy nói: "Thiết Huyết hội chủ nói không sai, đa phần sự tôn kính trên giang hồ là bởi do thực lực, muốn thắng được ngôi vị chí tôn, thì phải đưa ra thực lực của bản thân. Nếu Thiết Huyết hội chủ đã chủ trì đại hội, không bằng sẽ do ngươi quyết định thế nào? Chỉ cần công bằng công chính, tin rằng mọi người cũng sẽ không có ý kiến".
Các thế lực thủ lĩnh âm thầm cười lạnh, Mạnh Trường Thiên này quả thật giảo hoạt, như vậy dễ dàng đã đem vấn đề đá sang cho bên phe Huynh Đệ hội, chuyển dịch sự chú ý của giang hồ đại chúng đối với các thế lực lớn, hơn nữa đều không đắc tội hai phe, còn có thể để lại cho mọi người dưới đài ấn tượng hào phóng.
"Ha ha ha..."
Thiết Huyết cười rồi, nụ cười thật vui sướng khác thường! Nếu hắn đã dám nói ra, tự nhiên có dự định đằng sau. Vì vậy cười to nói: "Nếu Mạnh minh chủ coi trọng Thiết mỗ như thế, Thiết mỗ tự nhiên không dám chối từ…"
Mạnh Trường Thiên nhướng mày, cảm giác chính mình dường như là bị người ta đưa vào tròng mất rồi.
Ngừng một chút, Thiết Huyết nhìn quanh bốn phía rồi nói tiếp: "Được! Vậy do Thiết mỗ trấn thủ, chỉ cần ở đây có ai có thể thắng được Thiết mỗ, ngôi vị chí tôn giang hồ này, Huynh Đệ hội tự nhiên không có tư cách hỏi đến nữa".
"Ồ ồ... Ồ..."
Lời vừa nói ra, mọi người dưới đài ầm ĩ cả lên!
Phương pháp rất đơn giản, chính là bày lôi đài, kẻ nào thua kẻ đó xuống, người thắng được tiếp tục giữ lôi đài, cho đến khi không có người lên nữa.
Nhưng kiểu so đấu này, ai cũng không nguyện ý xuất thủ đầu tiên, xuất thủ trước có nghĩa là sẽ có nhiều địch nhân tới đoạt lôi đài nhất, phần thắng của mình sẽ nhỏ đi một phần. Thiết Huyết bỗng dưng dám làm người thứ nhất đứng trên lôi đài, không thể ngờ đã vượt rất xa ra ngoài dự tính của mọi người.
Dưới tình huống thông thường, một kẻ như vậy khẳng định sẽ chịu thiệt thòi lớn, không phải hắn điên rồi sao, hay là hắn có lòng tin tuyệt đối.
Thế nhưng, không ai sẽ cho rằng Thiết Huyết là kẻ điên, vậy đến cuối cùng hắn là định như thế nào đây? Lòng tin lớn như vậy đến tột cùng là đến từ đâu?
"Ngông cuồng tự đại" Những từ này chính là các thế lực lớn dùng để đánh giá Thiết Huyết.
Trên Tụ võ đài không một tiếng động!
Thiết Huyết cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người, làm gì không rõ suy nghĩ trong lòng mọi người. Chỉ bất quá có rất ít người có thể lý giải đầy đủ, cuồng vọng đồng dạng cũng là một loại biểu hiện khác của tự tin, vì vậy hắn dùng ngữ khí khiêu khích hướng về các phe thế lực nói: "Nếu mọi người cho rằng Thiết mỗ không có thực lực này, mọi người chớ ngại hãy thử một lần".
"…" Mọi người trầm mặc.
"Thế nào? Thiết mỗ còn không sợ làm con chim thò đầu ra như vậy, chẳng lẽ vẫn không có ai dám lên phải không?"
Miệng đã mở lời nhưng trong các thế lực lớn cũng không có ai đứng ra nói câu nào, Thiết Huyết nhất thời đứng yên lạnh lùng, có vẻ hết sức mạnh mẽ.
Tình cảnh như vậy lại dẫn đến tiếng của một trận cười nhạo dưới đài…
"Ha ha... Hắc Bạch thập đại cao thủ cái gì, mẹ nó đều chính là đồ rùa đen rụt cổ!"
"Đúng vậy, lão tử mặc dù võ công kém cỏi, nhưng chính là xem thường đám gia hỏa đó…"
"Lòng can đảm của những cao thủ này thực sự là càng luyện càng lùi!"
"Nếu sợ thì về nhà cho sớm trước khi quá muộn, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ lắm".
"Này! Những người các ngươi gọi là cao thủ, vậy lên đi!"
"Lên đi Lên đi!"
"Lên... Lên... Lên..."
Nghe tiếng quát mắng la hét chê bai của mọi người dưới đài, vẻ mặt của các thế lực lớn càng khó coi. Sự việc kiểu này, ai lên cũng không nắm chắc được thắng lợi cuối cùng, cho nên nếu đã liên quan đến lợi ích thực tế, bọn họ làm sao không do dự? Hơn nữa làm cho người khác buồn bực nhất chính là mỗi lần thế cục biến hóa đều bị Thiết Huyết nắm chặt, những người ở đây đều giống như bị hắn cầm mũi dắt đi vậy, trong đó đến tột cùng có cạm bẫy gì, không ai dám khinh suất thử nghiệm.
"Ta tới đây!"
Vào lúc các phe thế lực do dự không quyết, một đạo thân ảnh rơi vào giữa sân. Mọi người chăm chú nhìn lên, cũng không phải là thập đại cao thủ của Hắc Bạch lưỡng đạo, cũng không phải thủ lĩnh của thế lực nào, bỗng dưng là một khuôn mặt phi thường xa lạ.
"Người kia là ai? Bỗng dưng dám tới tranh hùng giang hồ!"
"Không biết, trước kia chưa từng nghe nói qua nhân vật này".
"Chẳng lẽ là ẩn thế cao thủ gì đó sao?"
"Không giống…"
Dưới đài mọi người nghi hoặc không thôi, còn thủ lĩnh của các thế lực cũng chợt tỉnh ngộ. Nếu mình không có phương tiện ra tay, cớ sao không kêu kẻ khác đi trước thử một phen.
"Các hạ là ai?" Thiết Huyết khẽ nhíu đầu mày, trong âm thầm đã biết dự định của các thế lực. Đồng thời trong lòng cười lạnh: "Cho dù các ngươi không ra, vậy ta sẽ giết cho tới khi các ngươi ra mới thôi".
"Ta chính là Hắc Sát - bang chủ bang Hắc Sát, không có danh tiếng gì, chỉ là lên thử xem. Hắc hắc..." Hắc Sát nở nụ cười đầy vẻ không kiêng kị, hiển nhiên là có người ở sau lưng làm chỗ dựa.
"Hắc Sát bang ư?" Thiết Huyết ánh mắt hướng về phe Thiên Tà Tông, liếc Quan Mạc Vân thật sâu một cái, người sau mỉm cười như không có chuyện gì.
Hắc Sát thấy thế, không nhịn được nói: "Muốn đánh cứ đánh, dài dòng làm gì".
Thiết Huyết thản nhiên nói: "Để ta nói cho ngươi biết! Không phải là vật gì cũng có thể thử loạn được, có đôi khi, phải trả bằng tính mạng".
Chữ "mạng" còn chưa dứt, người đã hiện ra trước mặt Hắc Sát!
Một quyền đánh tới, đơn giản trực tiếp, thế nhưng Hắc Sát vẫn đứng yên không nhúc nhích, chẳng lẽ hắn không có phản ứng lại? Không! Mọi người từ trong ánh mắt của hắn thấy được kinh hãi cùng hoảng sợ, nguyên lai hắn không phải không có phản ứng, mà là căn bản không cách nào nhúc nhích!
"Bùng..."
Nhận một quyền chắc nịch… Hắc Sát cũng không có bị đánh bay ra ngoài, chỉ là từ từ ngã xuống đất. Thất khiếu chảy máu, cảm giác cũng không còn một tia khí tức sinh mạng nào.
Người cứ như vậy mà chết đi! Ở trong ánh mắt chú ý nhìn tới của vạn người, lại không phải oanh oanh liệt liệt mà chết đi. Có lẽ, tính mạng ở trên người một số người, đã định sẵn sẽ có kết cục đáng tiếc.
Thiết Huyết không để ý điều này, giết người hoặc là bị giết, đều cần phải giác ngộ sống cùng chết, hắn có thể lớn tiếng buông lời, bản thân đã có sự giác ngộ này.
Không khí nặng nề lan tràn bốn phía, dẫn động theo một loại tiết tấu khẩn trương.
"Xin hỏi, còn ai muốn lên?" Lời của Thiết Huyết thật khách khí, nhưng chính là cảnh cáo những kẻ không biết tự lượng sức mình lên làm "pháo hôi" (ngòi dẫn). Dù sao, "pháo hôi" cũng không phải dễ làm như vậy.
Các thế lực lớn trên đài đã sẵn sàng gây hấn, chết một tên Hắc Sát đối với bọn họ mà nói chẳng tính là gì, quan trọng nhất nếu có thể tra ra trong bụng Thiết Huyết chứa gì mới là mấu chốt.
Vì vậy hồ, các thế lực lớn đều âm thầm truyền lời, sai thủ lĩnh của một số bang phái dưới tay đi ứng chiến trước.
Nhạc Phàm thấy được tình cảnh như thế, không khỏi mỉm cười lạnh lùng, bởi vì hắn biết, đám người này quả thực chính là tự mình muốn chết. Trong số những người tại đây, không ai hiểu rõ sức nhẫn nại của Thiết Huyết hơn hắn. Một người có thể thoát khỏi mũi giáo trên chiến trường mà ra, sao có thể bị những tiểu lâu la với chiến thuật xa luân làm cho ngã được. Bất kể là nguyên nhân gì, làm vậy không thể nghi ngờ là thất bại chắc chắn.
Người thứ hai lại đi tới!
Chỉ một chiêu đã nằm xuống, cũng không có đứng lên nữa.
Người thứ ba…
Người thứ tư…
"Phụt..."
Sau khi cỗ thi thể thứ chín ngã xuống, trên đài rơi vào yên lặng, còn dưới đài còn lại là một biển sôi sục.
Hôm nay, những người tại đây cũng đã biết được cái tên "Thiết Huyết" này không phải là kêu trống không được.
Giết người không nháy mắt, sống chết chia đôi đường.
Dùng giang hồ dậy sát trận, Thiết Huyết lưu kỳ danh!
Giết người! Cũng là một loại cảnh giới!
Nhìn Thiết Huyết đứng ngạo nghễ trong sân, các thế lực lớn rốt cục hiểu được, chiến thuật xa luân không những không có tác dụng, ngược lại còn tăng cường khí thế của đối phương. Tuy nhiên kế tiếp lại nên do ai lên? Câu hỏi này làm cho người ta đau đầu.
Nếu đúng là thủ lĩnh lên, người đó chưa có nắm chắc đứng được đến cuối, tự nhiên không ai nguyện ý… Để cho thuộc hạ lên? Võ công thấp khẳng định không xong, võ công cao thì lại không nỡ phái ra chịu chết. Lựa chọn như thế, thật sự là làm khó cho các thế lực lớn không thôi.
Thời gian trì hoãn đã lâu, tiếng chê bai dưới đài lại tái diễn một lần nữa! Nhưng ai có thể hiểu được sự khó xử của các thế lực bây giờ?
Lúc này, cũng không có ai chú ý đến, trên chỗ ngồi ở bên phe của Mộ Dung thế gia hôm nay nhiều hơn một người, hắn chính là Mộ Dung Ngạo Hàn - đại công tử của Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung Ngạo Hàn này từ nhỏ đã xa nhà, cho nên giang hồ chỉ biết, Mộ Dung có tài nữ, nhưng có rất ít người còn nhớ được Mộ Dung gia từng có một vị đại công tử. Khúc chiết trong đó, lại là một đoạn cố sự khác.
Yên lặng quan sát Thiết Huyết trên đài, trong ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Ngạo Hàn lộ ra vẻ thản nhiên, thậm chí còn có vài phần khinh thường. Chỉ thấy môi hắn khẽ mấp máy, Quỳ Hoa cung chủ đối diện ở xa không khỏi sợ run lên.
Tựa hồ nhận được ý một của người nào đó, Quỳ Hoa cung chủ Minh Tâm thoáng do dự, sau đó đi thẳng vào giữa sân, người đẹp cười nhẹ nói: "Quỳ Hoa cung ta không có ý tranh đoạt giang hồ chí tôn, nếu mọi người đều khiêm nhường như vậy, vậy sẽ do bổn cung dẫn đầu ra đánh giải đầu mới được".
"Mỹ nhân cười một tiếng trăm hoa chiều chuộng, thế nhưng lúc này không phải tửu yến…" Thiết Huyết một phen cảm khái nói: "Nếu Minh cung chủ thấy hứng khởi như thế, vậy Thiết Huyết chỉ có thể bồi tiếp đến cùng".
Thấy hai tay đối phương vẫn trống trơn, Minh Tâm nghi hoặc hỏi: "Thiết hội chủ, chẳng lẽ không dùng ma binh của ngươi sao? Phải biết rằng, bổn cung không thể so với mấy kẻ giá áo túi cơm vừa rồi."
Giang hồ đều biết, người của Hắc đạo nào có ai là loại hiền lành đâu? Minh Tâm này chấp chưởng Hắc đạo đại tông, thủ đoạn tự nhiên độc ác dị thường, trong đầu cho tới giờ chưa từng nói đến lưu tình. Nếu đối thủ có lòng khinh thị, sợ rằng mạng nhỏ khó bảo toàn.
"Ha ha ha..."
Thiết Huyết cất cao giọng nói: "Mỹ nhân ở phía trước, sao có thể chĩa binh khí vào được? Thiết Huyết mặc dù bất tài, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện phá hủy phong cảnh, vậy nên dùng song chưởng cũng đủ rồi".
"Đúng không đấy?" Minh Tâm mặt biến sắc, lạnh lùng nói: "Vậy hy vọng Thiết hội chủ đừng làm cho bổn cung thất vọng mới được!" Dứt lời, dây lụa trắng trong tay áo hung mãnh như linh xà xuất động, phóng thẳng ra phía trước! Lập tức hóa thành nhả tơ quấn liên tục, kết thành hình lưới…
Thiết Huyết với nụ cười trên mặt, sải một bước đơn giản, trong nháy mắt đã di động ra khỏi phạm vi công kích của dây lụa trắng, tiếp theo hóa thành một vệt sáng vọt thẳng tới Minh Tâm.
Dây lụa trắng gập lại làm chín, thân hình Thiết Huyết càng như ảo ảnh, làm cho người ta thấy không rõ chân thật.
Đến thẳng đi thẳng, mỗi chiêu quyết giết! Một khi đã xuất thủ, không lưu tình chút nào!
"Ồ ồ ồ...Ồ..."
"Tốc độ nhanh thật!"
Dưới đài kinh hô không ngừng, chỉ bằng một tay tốc độ này của Thiết Huyết cũng đủ khiến cho không ít người đau đầu.
Ở một nơi khác, Khấu Phỉ liếc Nhạc Phàm đang chuyên tâm học hỏi, có chút nghi hoặc: "Chiêu thức này của Thiết Huyết mặc dù đơn giản, uy lực lại lăng lệ dị thường, đại khai đại hợp, sát ý lẫm liệt, với đao pháp của Lý tiểu tử có chút gần gũi. Chẳng lẽ…"
Nhớ tới kinh nghiệm của Nhạc Phàm, đám người Khấu Phỉ cũng không khó để đoán ra lai lịch của Thiết Huyết này. Một thân sát khí ngàn chùy trăm luyện này, nói vậy Thiết Huyết đồng dạng cũng đã từng là mãnh tướng sa trường sao!
Tranh đấu càng lúc càng kịch liệt, Minh Tâm thân ở trong đó, chỉ cảm giác được một loại máu tanh nồng nặc bao vây quanh mình, công lực lúc bình thường bỗng dưng không cách nào phát huy được toàn bộ. Trong kinh hãi nàng cũng không để ý đến bảo lưu thực lực, hoàn toàn thi triển!
"Thiên ma tụ vũ..."
Một tiếng quát mềm mại, Minh Tâm hai tay áo mãnh liệt...
Dây lụa trắng phóng ra đầy trời, nhanh nhẹ như tuyết, cao lớn đẹp lộng lẫy… Thiết Huyết dần dần bị bao phủ vào trong!
Thiên ma tụ vũ này chính là kỹ thuật bí mật tối cao của Quỳ Hoa cung, uy lực có thể tưởng tượng được.
Chính giữa Tụ vũ đài, toàn bộ trắng xóa một vùng. Người dưới đài nhìn lên phía trên không rời mắt, vẻ mặt khẩn trương vạn phần.
Minh Tâm đã sử ra tuyệt kỹ của mình, Thiết Huyết có thể chống nổi hay không?
Đáp án chỉ chốc lát đã sáng tỏ!
"Phá... cho ta..."
Rống giận rung trời, xuyên khắp trời đất!
Theo sự bạo phát của Thiết Huyết, dây lụa trắng đứt đoạn thành từng khúc, cuối cùng rơi đầy đất.
Không hiểu vì sao, chứng kiến tình cảnh như thế, trong lòng mọi người thoáng hiện lên một tia vui mừng, tựa hồ bọn họ không thật lòng muốn thấy Thiết Huyết thất bại.
Mà Thiết Huyết, quả thật không có làm cho người khác thất vọng.
Lực phản chấn cực lớn làm cho Minh Tâm dâng trào khí huyết không còn sức tụ lại nữa, lúc này Thiết Huyết đã vọt tới trước mặt nàng!
"Không hay!"
Minh Tâm kinh hãi, một quyền này mà nện ở trên người mình, ít nhất cũng không thể thoát khỏi trọng thương.
Mắt thấy Thiết Huyết sắp đắc thủ, một bóng đen bắn thẳng đến sau lưng Thiết Huyết.
"Cẩn thận!"
Khẩn trương như thế, đúng là thanh âm của một nữ tử truyền ra.
Mỗi một nữ tử đều có một mộng tưởng thật đẹp, Đan Tử Anh cũng không ngoại lệ.
Nàng xuất thân quân phiệt thế gia, từ nhỏ đã sùng bái những sự tích của anh hùng, mà trong những ngày học nghệ ở Thiên Sơn, mắt thấy tai nghe tiêm nhiễm từ các sư tỷ đã làm cho nàng đối với những chuyện trên giang hồ rất say mê.
Nhưng mà anh hùng chỉ là những cố sự trong truyền thuyết, giang hồ càng là hiện thực và tàn khốc, không đơn thuần đẹp đẽ như trong tưởng tượng của tiểu nữ ngày trước.
Nếu như không phải gặp được một người, Đan Tử Anh có thể vĩnh viễn cũng sẽ không biết sinh mệnh trân quý, nếu như không phải gặp được người đó, nàng cũng đã sớm táng thân trong biển máu.
Bao nhiêu lần, hình bóng người ấy xuất hiện ở trong mơ, mặc dù mơ hồ, không cách nào chạm đến được, nhưng làm cách nào cũng không không xua đi được.
Cao lớn, kiên cường, đĩnh đạt, trung thực, còn có chút chút ấm áp cùng an tâm.
Hôm nay, Đan Tử Anh lại lần nữa trông thấy người ấy, hình bóng ấy, hắn phát ra tư thế hào hùng, hào tình vạn trượng, đại nghĩa lẫm nhiên, tiêu sái bất phàm, có chí hướng cao ngất trời, càng thêm đính thiên lập địa! Hắn dám trực diện đối mặt thiên hạ quần hùng, làm những chuyện phi thường… Người này, hắn chính là Thiết Huyết.
Lúc sư phụ Đan Tử Anh cho nàng biết cái danh tính này, trong trái tim nàng đã sâu sắc khắc ghi hình bóng Thiết Huyết, mắt thấy ám khí lén tập kích, nàng không nhịn được che miệng kinh hãi hô lên.
"Cẩn thận!"
Lo lắng hiển nhiên là thừa thãi, Thiết Huyết có thể tồn tại trong chiến trường loạn chiến đến giờ, há lại không có cảnh giác như vậy?
Đột nhiên nghe được có người đề tỉnh, Thiết Huyết thình lình loạn nhịp! Hắn thực tại không hiểu vào thời điểm này, trong những người tại đây, trừ Lí Nhạc Phàm và Đồng Tường ra còn có ai lại kêu lên đề tỉnh mình? Đương nhiên, giống như hai người bọn họ hiểu rõ mình khẳng định không nghĩ rằng mình sẽ bị đánh lén, mà còn nghe ra thanh âm của đối phương rõ ràng là một nữ tử, còn là từ bên phía chính đạo truyền đến…
Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, cước bộ Thiết Huyết không có nữa điểm trễ nãi, một bước sai nhịp xảo diệu di động đến cạnh hông Minh Tâm, tay phải tức thời biến hóa thành tr㯠chụp lấy ám khí, nhưng lại là một con thanh xà dài và mỏng.
Con rắn uốn cong thân quấn lấy cổ tay Thiết Huyết, còn tính cắn một phát thật mạnh! Người kia lạnh lùng cười nhạt, tụ lực vào tay phải tức thì đem thanh xà chấn tan thành phấn.
Mọi thứ đến nhanh, đi cũng thật nhanh, như là ánh sáng đá lửa chớp lên thì nguy cơ cứ như vậy được hóa giải, ánh mắt của mọi người tập trung vào giữa đài, ít có người nhớ đến lời đề tỉnh vừa rồi là do ai nói.
Nhân lúc một thoáng thời gian thảnh thơi, Thiết Huyết tìm nhìn chỗ vừa nãy thanh âm phát ra, chỉ thấy trong chánh đạo cửu phái liên minh đứng ở vị trí sau cùng, một thiếu nữ linh động đang xuất thần nhìn mình, trong mắt tựa hồ có thể đọc thấy nhiều thứ.
Cuôc gặp gỡ bất ngờ trên một con đường nhỏ nơi biên hoang…
Bên má thỉnh thoảng còn cảm xúc rát bỏng…
Gặp lại nhau giữa núi thây biển máu…
Tận lực trốn tránh…
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Thiết Huyết, chỉ là trong nháy mắt, ai cũng không chú ý đến biến hóa trong lòng hắn.
Ánh mắt gặp nhau, Đan Tử Anh ngượng ngùng cúi đầu xuống, nháy mắt thời gian rất nhanh này căn bản không ai để ý, nhưng bị sư phụ của nàng Thiên Sơn chưởng môn Thanh Hà Tử nhìn thấy được.
"Hai người các ngươi… Tốt! Đã đến rồi, vậy thì cùng nhau lên một lúc đi!"
Thiết Huyết xoay người qua, khinh miệt nhìn kẻ đánh lén, lại là một trong hắc đạo lục tông phái Thần Long giáo chủ Xà Vô Quân.
Minh Tâm vẻ mặt lãnh đạm, lời gì cũng không nói, trực tiếp xuất thủ.
Xà Vô Quân cũng giống như vậy!
Tất cả những hành động và suy nghĩ của hai vị Tông chủ hắc đạo tự nhiên làm xướng lên một trận âm thanh xì xào bàn tán, chính các Tông chủ hắc đạo khác trong liên quân nét mặt cũng bất mãn, ở hướng ngược lại thế lực chính đạo và thế lực trung gian trái lại rất hứng thú nhìn sự tình phát triển.
Minh Tâm xuất thủ quỷ dị âm hàn! Xà Vô Quân thì càng thâm độc tà ác!
Kình khí bắn ra truyền đến những trận âm thanh như phá tan trời đất.
Song phương đả đấu kịch liệt, Thiết Huyết lấy một địch hai vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn nhàn nhã có dư, mà Thiết Huyết lúc này không hề sử dụng binh khí, người mắt sáng nhìn vào đã minh bạch ai mạnh ai yếu.
Tâm tình Xà Vô Quân hiện tại thì cũng khó thở y như Minh Tâm lúc bắt đầu, ở bên Thiết Huyết loại áp lực vô hình kia làm cho thực lực mình không cách nào phát huy được, cứ tiếp tục đánh như vậy thì ai sẽ thắng đây?
Hai người giờ đây rất buồn bực, lực đạo trong tay càng lúc càng nặng!
Trong một góc khuất, Long Tuấn có chút hưng phấn nói: "Sư phụ, chúng ta cần xuất thủ giúp bằng hữu của người hay không? Hắc hắc…"
"Phải rồi phải rồi!" Đinh Nghị phụ họa theo: "Người xem bọn họ hai người đánh một người, quá bất công rồi, chúng ta nên đi giúp đỡ".
"Không cần" Nhạc Phàm cự tuyệt nói ngay: "Bọn họ đánh nhau, hai tên các ngươi xem cho kĩ thì có lợi hơn".
Trong mắt Long Tuấn, Đinh Nghị thoáng một chút thất vọng, xem ra bọn họ là muốn ra đó, cùng cao thủ hai bên cọ xát.
Giữa cao thủ hay ho như vậy tranh đấu rất là hiếm, cũng vạn phần đặc sắc, cho nên hai người cũng rất là quá thất vọng, điều chỉnh thật tốt tâm tình sau đó nghiêm túc xem tiếp. Mỗi lần đến chỗ tinh diệu, Nhạc Phàm ở một bên chỉ điểm, khiến người phấn chấn không thôi.
Bên phía hắc đạo, Vương Sung lông mày nheo lại, ánh mắt xoay chuyển mà ngưng trọng.
"Đại ca, ngươi có thể nhìn ra được thực lực của Thiết Huyết hay không?"
"Không thể" Hướng Nhược Hải lắc đầu nói: "Bình thường mà nói, giữa những cao thủ đồng cấp trừ phi hết sức phô trương, nếu không sẽ nhìn không ra thực lực chân chính của đối phương".
Trầm ngâm một hồi, Vương Sung quay qua Hướng Nhược Hải thấp giọng nói: "Đại ca, ta tính để cho Thanh Bang bỏ qua lần tranh đấu này".
"Ồ?!" Hướng Nhược Hải khóe mắt giật giật, kì quái hỏi: "Sao lại như vậy? Với thực lực hiện tại của Thanh Bang chúng ta thì xem như tranh không được giang hồ chí tôn cũng có thể giành được vị trí không thấp, mà với thực lực hiện tại của ngươi, trên giang hồ này e rằng không tới vài người là đối thủ của ngươi".
"Chính là vậy!" Thanh Bang lão Nhị Đặng Thất cũng lo lắng, liền vội nói: "Của đã tới tay, sao có thể nói bỏ là bỏ? Lão Tam, ngươi có phải đã hồ đồ rồi không?"
"Ài…" Vương Sung khổ não than: "Nếu là trước ngày hôm qua, suy nghĩ của ta e rằng cũng giống với các người, nhưng bây giờ thì…"
"Bây giờ?" Hướng Nhược Hải vẫn ổn trọng như cũ, biết lão Tam sẽ không vô cớ mà đánh rắm, cố trầm giọng nói: "Đã phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn phải không?"
Vương Sung trầm tĩnh gật gật đầu nói: "Hiện giờ giang hồ mà chúng ta thấy được, chỉ là một bộ phận biểu hiện ra, chân chính giang hồ so với chúng ta tưởng tượng còn thâm sâu hơn nhiều… Thà rằng dặn lòng dằn lại dũng khí làm cái ghế chí tôn kia, không bằng thủ ở một phương thanh tịnh".
Đặng Thất cả giận nói: "Vậy không phải là bảo chúng ta trở thành rùa rút đầu hả?"
"Lão Nhị, nghe lão Tam nói hết lời đã" Hướng Nhược Hải với bao nhiêu năm từng trải, trải qua bao nhiều là mưa gió giang hồ, còn có chuyện gì nhìn không ra, bỏ không xuống? Nếu không phải huynh đệ Thanh Bang cần hắn, hắn cũng đã sớm rời khỏi địa vị trên giang hồ này rồi.
Vương Sung tiếp tục nói: "Thiết Huyết kia, đừng nói các ngươi, chính ta cũng không nhìn thấu được hắn, còn có chính đạo thập đạo cao thủ Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, Đầu Đà, đám người ta đều nhìn không thấu… Loạn thế bầu trời giang hồ càng loạn, nếu chúng ta kiên trì tranh đấu, nói không chừng cơ nghiệp của Thanh Bang đều hủy tại đây".
Nói đến cơ nghiệp Thanh Bang, Đặng Thất cũng bình tĩnh lại, phàm là vì đại cục làm trọng, hắn có thể có được địa vị ngày hôm nay, tự nhiên không phải là nhờ vào vận khí để thành công.
"Lão Tam, ngươi rốt cuộc biết được gì?" Hướng Nhược Hải hốt nhiên hỏi, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
"Thực lực! Mọi thứ đều dùng thực lực nói chuyện" Vương Sung trịnh trọng nói: "Đại ca, lão Nhị, nếu các ngươi tin tưởng ta, càng không cần đi tranh cái gì, bởi vì đối với một số người nào đó mà nói, chúng ta xác thực tranh không được, không có cái thực lực này, ngàn vạn lần không cần nghĩ cưỡng cầu, nếu không… Hậu quả khó lường!"
Nói xong một hồi, ba người yên lặng!
Võ lâm cho đến hiện tại, đã không ai có thể khống chế được!
Các đại thế lực âm thầm mưu tính, trong tràng ba người so đấu cũng gần đến hồi kết.
"Xẹt"
"Kiệt! Kiệt! Kiệt"
Khí thế Thiết Huyết lại lần nữa đề thăng, Minh Tâm cùng Xà Vô Quân chịu áp lực càng nặng. Loại cảm giác này như là hãm thân vào trong đầm lầy, làm bọn họ vô lực hành động. Lúc này không thể nghi ngờ hai người không thể làm gì khác hơn là dùng hết lực lượng toàn thân!
"Hây!"
Một tiếng quát lớn, ba người trong nháy mắt phân khai.
Thiết Huyết ngạo nghễ đứng giữa sân, nét mặt anh tuấn lạnh lùng khiến cho lòng người sợ hãi! Còn Minh Tâm cùng Xa Vô Quân mặt như tương tím, trong lúc hít thở mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi.
"Thiên đạo cao thủ!"
Minh Tâm và Xà Vô Quân trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi, các thủ lĩnh của các đại thế lực chợt đứng dậy, trên mặt lộ vẻ rúng động không thể tin được, mà Đồng Tường cùng mọi người trong Huynh Đệ Hội thì là ánh mắt vô cùng sùng bái!
"Thế của thiên địa, người nào có thể cản?"
Dưới đài một mảng sôi sục.
Lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung vào Thiết Huyết, người thất bại tự nhiên bị vô tình vứt bỏ ra khỏi đầu óc.
"A di đà phật"
Không Văn hai tay chấp lại, pha chút cảm khái nói: "Bần tăng tám tuổi học nghệ, bốn mươi tuổi bước nhập Tiên Thiên, sáu mươi mới ngộ được Thiên Đạo cảnh giới, mà Thiết Huyết cư sĩ với niên kỉ như vậy đã bước vào cánh cửa Thiên Đạo, ta xác thật không bằng!"
"Đúng vậy!"
Thái Tiên cũng cảm thấy mất mát vô hạn: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thời người mới thay ngừơi cũ. Giang hồ này vĩnh viễn đều là của lớp thanh niên ttrong thiên hạ, chúng ta đám lão gia hỏa cũng nên ẩn cư sơn cốc rồi".
Nhạc Phàm nhịn không được nói: "Tiền bối cần gì như vậy? Phải biết rằng, kinh nghiệm nhân sinh không phải cái mà võ công có thể tích lũy được. Những cái mà các vị có Thiết Huyết không từng có, mà những gì hắntrả giá, người khác làm sao biết được?"
"A di đà phật".
Không Văn lại chấp tay lần nữa, trong lòng tựa hồ có lĩnh ngộ.
"Đúng vậy!"
Khấu Phỉ chen ngang nói: "Lão hòa thượng, lão mũi trâu, các ngươi nhận già, nhưng ta không nhận… Lý tiểu tử nói đúng, những việc từng trải của mỗi một người đều không giống nhau, giống như lão phu lấy đao nhập võ thì không nhiều, mà mỗi một trường chiến đấu đều là một sự thử thách của ta, người khác không cách nào có được, các ngươi nói xem, ai có thể giống lão phu người vì đao mà si như vậy? Ha ha ha…"
"Nói rất hay" Điêu Minh mỉm cười nói: "Đao si đúng là đao si, người si tâm cũng si".
"Gầm… gầm…"
Tiểu Hỏa không phục tức giận khẽ gầm hai tiếng, tựa hồ đang nói mình cũng rất lợi hại. Nhưng trừ Chu Phượng tiểu nha đầu ra cũng không có người nào để ý đến nó.
"Hắc hắc hắc!" Mặc Bắc cười một trận quái khí nói: "Các ngươi cũng không nghĩ xem, huynh đệ của Lý tiểu tử có thể là người tầm thường sao? Nhưng bọn chúng đều là đám tiểu gia hỏa không thể dùng lẽ thường để nói".
Lời này nói ra, không ai phản bác, chắc hẳn là mọi người đều cảm giác hình dung như vậy, bất quá là quá chuẩn xác.
Long Tuấn tròng mắt đảo một vòng, dò hỏi: "Sư phụ, người cảm thấy người và bằng hữu của người ai lợi hại hơn".
Đinh Nghị nghe thấy lời này đôi mắt mở lớn, có chút túc giận nói: "A Tuấn, ngươi quá đáng rồi đó, sao lại có thể lấy sư phụ và bằng hữu sư phụ so sánh?"
"Chính là tò mò mà…" Đinh Tuấn xấu hỗ lè lưỡi.
Phó Suất cùng Nhan Nhược Thi nhìn nhau một cái, đột nhiên cười nói: "Nhạc Phàm huynh đệ, chúng ta cũng rất hiếu kỳ! Ngươi cứ nói một chút đi?"
Đám người Cát Thiên Phong càng chú ý, không khỏi tò mò ngóng lỗ tai lên.
Nhạc Phàm chân mày giãn ra, cố gắng suy nghĩ một lúc, sau cùng trầm ngâm nói: "Chắc là ta!"
Lời này có chút không khiêm tốn, nhưng xuất ra từ miệng Lý Nhạc Phàm, mọi người đều cảm thấy là lẽ đương nhiên. Bởi vì Lý Nhạc Phàm chính là một người thực sự từ trước đến giờ không biết phóng đại, đương nhiên không nghĩ qua khiêm tốn.
Xác thực, lấy võ công cảnh giới mà luận, Lý Nhạc Phàm hiểu rõ giữa mình và Thiết Huyết hơn kém nhau không nhiều, ngay đến ý cảnh của chiêu thức đều là trên chiến trường rèn luyện mà thành. Nhưng Nhạc Phàm còn có "Tiển hồn" tương trợ, nếu hai người tương đấu, Nhạc Phàm chiếm ưu thế so với Thiết Huyết.
Đương nhiên, nói chuyện thắng bại chẳng phải ai ưu thế nhiều là có thể thành công, cho nên còn cần phải chân chính đánh qua mới biết được.
"Hắc hắc!" Long Tuấn vỗ vỗ vai huynh đệ nói: "Thì ta nói mà, sư phụ chúng ta là lợi hại nhất".
Đinh Nghị vội vã gật đầu, hiển nhiên phi thường tán đồng, ngay cả Phó Suất, Khấu Phỉ mọi người cũng đều mặc nhiên thừa nhận.
Mà bên phía chánh đạo, một người không lưu tâm đến Nhạc Phàm như mọi người, hắn chính là Mộ Dung thế gia Mộ Dung Ngạo Hàn!
"Ngạo Hàn!Thiết Huyết này thật sự là rất lợi hại,ngươi có nắm chắc…?"
Mộ Dung Thành vừa cười vừa nhìn nhi tử của mình, dù có nghi vấn nhưng rõ ràng là rất tin tưởng, tựa hồ đã sớm biết đáp án.
Mộ Dung Ngạo Hàn mỉm cười không nói.
Phớt lờ ánh mắt của kẻ khác, Thiết Huyết nhìn quanh bốn phía, âm thanh lạnh lùng nói: "Có còn ai muốn lên không?"
Phách khí! Ngạo khí!
Tại lúc này, tất cả mọi người đều có thể nhận thức được cái loại khí tức ngạo nghễ kia! Trong đầu không thể không lướt qua một ý nghĩ giống nhau: Nam nhân, thì chính là nên như vậy!
Thủ lĩnh các đại thế lực sắc mặt âm trầm, tâm thần rúng động trước nguy cơ sâu sắc! Bọn họ không hẹn mà cùng nhau ngẫm nghĩ, nếu như Thiết Huyết thật sự đứng ở đó, giang hồ chí tôn kia cũng không phải bản thân mình có thể dòm ngó. Đồng thời, khó tránh giang hồ thống nhất một nơi, lợi ích của các đại thế lực sẽ bị mất bớt đi nghiêm trọng, nhất là các tông phái hắc đạo và các đại thế lực như Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh.
"Xoẹt".
Một tiếng phá không, một đạo hắc quang lướt qua thiên địa, trực tiếp rơi kế bên Thiết Huyết.
"Đến lúc phải kết thúc rồi!"
Khi Thiết Huyết xuất ma binh Phệ hồn, không gian xung quanh tựa hồ ngưng lại, khí tức âm hàn từ từ hướng lan ra bốn phía.
"…"
Bầu không khí trầm trọng làm cho người ta cảm thấy một loại áp bức.
Một trận hàn ý lẫm liệt, Mộ Dung Ngạo Hàn thu lại ánh mắt khinh thị, biểu tình của hắn thận trọng, hơi trầm tư, tiếp đó liền thay một bộ mặt tươi cười tự tin.
"Còn có ai muốn lên?"
Thiết Huyết lại mở miệng nói nữa, các đại thế lực trên đài bắt đầu náo động bất an..
Thượng Quan Phi Hồng nhìn trái rồi nhìn phải, bước lên phía trước nói: "Thiết Huyết hội chủ đã là Thiên Đạo cao thủ, vậy tự nhiên là ta không bằng".
Lời nói vừa ngưng, lại tiếp tục: "Nhưng Thiết Huyết hội chủ cần phải làm cho ta phục, bằng sức mạnh một người thì không được, phải biết rằng, một người mạnh có thể đánh thắng toàn bộ cao thủ chúng ta không?
Một câu nói thì đem tất cả thế lực lôi lên thuyền, Thượng Quan Phi Hông quả nhiên là loại giảo hoạt.
Kì dư thế lực mặc dù thầm mắng không ngừng, nhưng không ai phản đối. Bọn họ đều biết rằng, bản thân mọi người tịnh không có nắm chắc đơn đả độc đấu thắng được Thiết Huyết, ngay đến Thiên Tà Tông Chủ Quan Mạc Vân cũng không có lòng tin này.
"Hừ Hừ… Ha Ha Ha Ha…"
Thiết Huyết hoành đao mà đứng, điên cuồng cười nói: "Hay hay hay, nói hay lắm! Đừng nghĩ ta không biết dự tính của đám người các ngươi? Bây giờ nói cái gì cũng đều dư thừa, vậy thì các ngươi cùng nhau lên đi! Để ta xem xem, các ngươi phải chăng có thể cùng ta so sánh!"
Điên! Quá điên rồi!
Dưới đài kinh hô không ngừng, có ủng hộ còn có than tiếc.
Không quản là phong cuồng hay là táo tợn, đều cần phải có tư cách để cuồng ngạo.
"Cuồng vọng!"
Cừu hận Huyết hét lớn một tiếng, đáp ở trước mặt Thiết Huyết ánh mắt giận dữ.
"Ha ha…"
Phong ảnh lướt qua, Mạnh Trường Thiên cũng xuất hiện tại trường: "Thiết Huyết Hội chủ đã tự tin như vậy, vậy Mạnh mỗ cũng đến thử thử chút?
"Còn có ta!" Thượng Quan Phi Hồng cũng như thế.
Có người mở đầu, tự nhiên là có người theo sau đến…
Thiên Tà tông chủ Quan Mạc Vân, Đạo Thần Tư Không Tuyệt, Thần Long giáo chủ Xà Vô Quần, Quỳ Hoa cung chủ Minh Tâm, Đông Phương thế gia Đông Phương Minh Không… Hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ sôi nổi xông lên vây Thiết Huyết ở giữa! Ngay cả Thần Kiếm sơn trang trang chủ Cổ Kiếm Nhân và Thanh Vân thành chủ Bộ Siêu Quần cũng đều không để lỡ.
Lần này các đại thế lực khó khăn để đạt được chung một nhận thức, cao thủ cùng lúc xuất động, hoàn toàn không một điểm cố kị!
"Vô sỉ!"
"Thật là không cần thể diện!"
"Đám người này quả là quá ác tâm".
"Cùng là đạt đến thiên cao thủ, lại lấy nhiều khi ít! Lão tử khinh…"
Dưới đài tiếng hô thóa mạ, đối với hành động của các đại thế lực phi thường khinh thường.
Thiết Huyết cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, cho nên hắn cười nói: "Ta là ai? Hôm nay, khiến tất cả mọi người đều phải nhớ danh tự của ta… Ta tên Thiết Huyết, nam nhi Thiết Huyết".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.