Trên tầng cao nhất của Phượng Dương lâu, không phải là đệ tử thì không được vào bên trong.
Thấy Tiểu Oánh tiến đến, Nô Kiều nâng chén trà thơm nói: "Nha đầu ngươi, có chuyện gì mà vội vã vậy?"
"Ta… ta thấy hai đồ đệ của Lý Nhạc Phàm" Tiểu Oánh mắt nhìn lão Đại, khuôn mặt không thể tưởng tượng được nói: "Bọn… bọn hắn sao lại đến Phượng Dương lâu chúng ta".
"Phụt…" Nô Kiều nghe nói, ngụm trà thơm đang uống vào chợt phun ra, cũng không thể hiểu được mà nhìn đối phương: "Ngươi xác định chứ?"
"Đương nhiên là xác định!" Tiểu Oánh ưỡn ngực nói: "Hai người bọn họ chính là đối tượng giám sát quan trọng của chúng ta, làm sao có thể nhận sai được… Lão bảo đang bắt chuyện với bọn họ".
Thi Bích Dao trong mắt lóe lên vẻ quái dị, lên tiếng hỏi: "Bọn hắn đến nơi này để làm cái gì?"
"Đến chỗ này còn có thể làm cái gì nửa?" Nô Kiều cười không ngớt nói: "Chỉ mới chừng này tuổi, nghĩ không ra thật nghĩ không ra, Lý Nhạc Phàm lại có dạng đồ đệ thế này, xem ra…" Giọng nói lại chuyển: "Xem ra so với sư phụ hắn còn mạnh mẽ hơn! Ha ha ha ha…"
Tiểu Oánh cũng nở nụ cười: "Vậy chúng ta có giữ bọn họ lại không?"
"Không cần" Thi Bích Dao trầm ngâm nói: "Tùy bọn hắn đi, chỉ cần không gây chuyện cho chúng ta là được rồi".
"Ồ" Tiểu Oánh thất vọng lui ra ngoài.
Nô Kiều nhìn về phía Thi Bích Dao nói: "Tỷ tỷ có phải sợ hai đứa nhỏ đó phát hiện ra điều gì phải không?"
"Chớ có xem thường người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441491/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.