Giang hồ chi ngoại giang hồ viễn, hồng trần bất định loạn nhân tâm. Dưới chân núi đã không còn xa chốn hồng trần, khí tức huyên náo là biểu hiện của chốn thế tục phồn hoa. Nhạc Phàm ngồi một mình trên khu đất cao, chung quanh yên tĩnh, trên người tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mãnh thú Tiểu Hỏa lẳng lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh, đôi mắt to tròn tò mò đánh giá hết thảy dưới chân núi. "Tiểu gia hỏa, ngươi có thấy con người luôn nhộn nhịp, bọn họ mặc dù bình thường nhưng có đích của mình để theo đuổi, bất luận là vì tiền hay là vì quyền hoặc là vì cuộc sống…" Vuốt "Đan tâm thạch" trên cổ, Nhạc Phàm cảm thấy hơi nặng nề, thở ra nói tiếp: "Đã rất lâu trước kia, ta cũng là một người trong bọn họ, cũng vì cuộc sống vì gia đình, rất bình thường,… Bây giờ ta đã mất tất cả, cuộc sống bình thường đó cũng không có, thân nhân không, bằng hữu li tán, gia đình bị hủy…" "Ngao ô…" Tiểu Hỏa nhẹ giọng kêu, mặc dù nó không cách nào giải thích được ngôn ngữ đối phương, nhưng nó có thể hiểu được tâm tình của đối phương, đó là chất chứa sâu trong nội tâm của đối phương, bi thương, ai oán, tự trách… còn có kiên cường cùng bất khuất! Vuốt vuốt bộ lông dày cứng của Tiểu Hỏa, Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Đi thôi, lần này chúng ta sẽ không vào thành, nơi đó không phải là thế giới thuộc về chúng ta! Tiếp tục đi thôi, sau này có rất nhiều việc chờ ta đi làm, ta không thể dừng lại… Ít nhất là bây giờ thì không thể" Dứt lời liền đứng thẳng dậy, thân tựa như cột chống trời chống đỡ hết thảy khó khăn cùng áp lực. Giờ khắc này Nhạc Phàm hiểu trên thân mình còn rất nhiều gánh nặng, đây đều là trách nhiệm và gông cùm của bản thân. "Ngao ô, ngao ô…" Nhạc phàm đang định rời đi , Tiểu Hỏa hất bụi đất trên người xuống, hướng về một cái ao cách đó không xa gầm lên liên tục. "Ồ?" Cảm thấy khác thường, Nhạc Phàm thuận thế nhìn về phía trước, nhưng trống rỗng không thấy gì. Hơi trầm ngâm, hắn lập tức triển khai linh thức, phát hiện ở sâu trong ao có một tia khí tức yếu ớt mỏng manh. Vừa tiến lên nhìn vào, thì thấy ở khuất bờ ao bên kia một lão nhân tóc bạc trắng thân mặc áo bào màu tím, cầm thiết mộc quải trượng đang nằm co ở đó. Sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi run rẩy, vô lực rên la, tính mạng chỉ còn thoi thóp… Nhạc Phàm trong đầu trống rỗng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiệp nhảy vào trong ao cứu lão nhân lên. Có lẽ là sinh mạng là kì diệu, cũng có lẽ là do y thuật của Nhạc Phàm cao siêu, hai canh giờ sau vị lão nhân dần dần hồi phục lại, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn, phảng phất như đang ngủ say, còn Nhạc Phàm thì vẫn đứng bên cạnh quan sát. Một lúc lâu sau, lão nhân cũng tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt đánh giá bốn phía, khi hắn liếc thấy Nhạc Phàm, nội tâm không khỏi xúc động. Ngồi ở bên cạnh mình là người trẻ tuổi mới khoảng hai mươi tuổi, mặc áo thợ săn màu trắng, lưng mang một cái hộp kỳ quái, tướng mạo bình thường nhưng có vẻ cương nghị, nhất là đôi mắt thâm thúy sắc lạnh như băng ẩn chứ thật sự bi thương sâu thẳm, làm cho người ta không thể nào nhìn ra được nông sâu, cả người tản ra khí tức cô độc cùng tịch mịch. Thật khó tưởng tượng, đã phải trải qua bao nhiêu kinh nghiệm cuộc sống mới có thể có ánh mắt tang thương cùng nội tâm cô độc như thế. "Cảm ơn! Cảm ơn tiểu huynh đệ đã cứu mạng" Lão nhân dùng thanh âm run rẩy nói, sau đó chậm rãi đứng lên. "Không có gì " Nhạc Phàm chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Lão nhân cười cười nói: "Tiểu huynh đệ sao lại cứu ta? Bây giờ thời buổi loạn thế, có ít người lo chuyện người khác như vậy". "Không biết, cứu là cứu vậy thôi". Nhạc phàm trả lời rất dứt khoát, ngược lại khiến cho lão nhân kinh ngạc, mở miệng nói: "Trên đời đều có nhân quả, nếu đã xảy ra, cần gì phải biết nguyên nhân, tiểu huynh đệ đúng là cho la mở rộng tầm mắt! Bất quá tiểu huynh đệ trong lòng đầy từ bi, tại thời loạn này có chút không tốt cho người đâu". Lòng từ bi sao? Nhạc Phàm hiện giờ không muốn dây dưa đến vấn đề này, nên chuyển đề tài hỏi: "Lão nhân gia tại sao lại ngã xuống đó?" "Đều là số trời! Đều là số trời cả…" Tinh thần đã tốt hơn nhiều, lão nhân cười khổ một tiếng kể: "Trước đây vài ngày, lão phu lòng có cảm giác, vì vậy đêm xem thiên tượng phát hiện tại trung châu có dị tượng, muốn tới đó xem, ai ngờ đi qua ngọn núi này là lúc dị tượng hiển thế, đột nhiên thiên địa điên đảo, ta đứng không vững liền bị rơi vào đó… Hôm nay đã là bảy ngày rồi, nếu tiểu huynh đệ không cứu giúp, lão phu sợ là đã vùi thây nơi hoang sơn rồi". Nhạc Phàm nghe vậy không khỏi rung động, một người có thể tại địa phương này sống một mình bảy ngày đúng là không bình thường, càng huống chi đây lại là một vị lão nhân. Không biết trùng hợp hay là kết quả của việc mình làm, hiện tại mình cứu người này cũng là có liên hệ với mình, chẳng lẽ thật sự là nhân quả đã nói đến? Dứt khỏi ý nghĩ phức tạp, Nhạc Phàm thản nhiên chỉ tay xuống chân núi nói: "Lão nhân gia, đi tới phía trước là một thành trấn, nếu như người không có việc gì thì ta phải đi trước đây". Nhạc Phàm giản đơn thu thập vài thứ chuẩn bị rời đi, lúc này lão nhân lại mở miệng nói: "Này! Tiểu huynh đệ chậm đã…" "Có việc gì…" "Tiểu huynh đệ, lão phu nhìn ngươi sát khí trên người tựa hồ rất nặng". Dừng lại, Nhạc Phàm trầm mặc một lá rồi thản nhiên đáp: "Lão nhân gia nói đúng, ta đã giết rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều, mặc dù mỗi lần ta đều cố gắng nhớ kĩ bộ dáng của họ, nhưng ta thủy chung vẫn không nhớ đã chết bao nhiêu người, rất nhiều, thật sự rất nhiều!" "Ồ!" Lão nhân ngạc nhiên nhìn đối phương, không có sợ hãi, cũng không có khinh bỉ cùng lạnh lùng, lại còn có sắc thái ôn hòa! Cuối cùng thở dài nói: "Cô tinh chiếu thế, sát khí ngút trời… Ta xem tiểu huynh đệ thiên đình cứng cỏi, khuôn mặt cương nghị, miệng mũi ngay thẳng không quanh co, như thế tất nhiên có rất nhiều tai nạn, nếu muốn thay đổi hiện trạng thì phải tự mình thay đổi…" "Có những điều đã mất đi, rất khó cân nhắc để vứt bỏ" Nhạc Phàm lẳng lặng nghe cũng không tỏ vẻ gì khác thường, nhìn lão nhân trước mặt, hắn đột nhiên nhớ tới một người xa lạ, thật lâu trước kia tai nhà hoang ở trấn Cảnh Đức ngẫu nhiên gặp được thuật sĩ Bất Giới". Dừng một chút, lão nhân nói tiếp: "Ta xem tiểu huynh đệ có chút ngập ngừng, tựa hồ đi tìm người?" "Ừm" Nhạc Phàm gật đầu. Lão nhân bấm đốt ngón tay tính toán cuối cùng lắc đầu nói: "Tiểu huynh đệ kỳ mệnh khó đoán, lão phu cũng không giúp gì được cho ngươi… Bất quá, lão phu cho rằng, mất ở chỗ nào thì nên tìm lại ở chỗ đó". "Mất ở chỗ nào thì nên tìm lại ở chỗ đó?" Nhạc Phàm yên lặng suy nghĩ, vẫn như cũ không có cách nào lãnh hội ý nghĩa trong đó, sau đó rời đi. Nhìn bóng lưng đi xa, lão nhân trong lòng vạn phần cảm khái tự nói: "Người này thật quá lạnhk lùng, chẳng lẽ là hắn? Ài! Thôi thôi, mệnh số chung không địch lại số trời, sau này như thế nào làm sao tính được? Lần này tìm được sư đệ, ta cũng cần phải trở về thôi" Lão nhân lấy từ trong người lấy ra một cái tử kim la bàn tính toán bốn phía. … Rừng cây âm u, xanh xanh một màu an bình. Ai có thể biết, tại đây dưới chân núi ở một thôn trang đang chịu một cuộc huyết tẩy. Thôn trang nho nhỏ, bị một đám sơn tặc vây quanh thành một cụm, bọn họ thân mình co rút, sợ hãi nhìn huyết quang bốn phía, có tiếng kêu thống khổ ai oán, có bất lực gào thét, còn có tiếng khóc tuyệt vọng… Những người muốn phản kháng đều rơi vào bể máu. "Các ngươi là quân cường đạo vô sỉ, ngay cả người già cùng trẻ nhỏ cũng không tha. Đáng chết!" "Mau thả những người này!" "Các ngươi không phải con người mà…" Tại khu đất trống giữa thôn, ba người bạch y nữ tử có thể nói là quốc sắc thiên hương đang cùng đám sơn tặc giằng co, đang quát giận trước mấy trăm hán tử, nhưng trước tánh mạng của người vô tội, ba người không thể khing thường vọng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cướp phá từng nhà một. Cầm đầu đám sơn tặc là một gã một mắt, chỉ thấy ánh mắt dâm đãng của gã đang nhìn về phía ba nữ tử nói: "Không phải là không thể thả bọn họ, chỉ cần ba mỹ nữ theo lão tử về núi, lão tử sẽ không gây thương tổn bọn họ, cũng cam đoan người khác cũng không thương tổn cho bọn họ, mỹ nữ thấy thế nào ?" "Mơ tưởng!" "Si tâm vọng tưởng" . "Ta phỉ nhổ vào!" Đối với sự bài xích của ba nữ tử, độc nhãn sơn tặc cũng không có tức giận, vẫn cười hì hì mà nói: "Đàn bà các ngươi là như thế đó, rõ ràng trong lòng thì muốn nhưng ngoài miệng lại nói là không phải, lão tử đưa nữ nhân nào lên núi thì người nào chẳng là nữ nhân tam trinh cửu liệt, nhưng sau đó cũng đều nhanh chóng duc tiên dục tử, ba mỹ nữ hãy theo ta đi, lão tử đảm bảo hàng đêm ca xướng, khoái hoạt thần tiên! Ha ha!" "Súc sanh câm mồm!" "Ngươi vô sỉ!" "Đúng là đồ không biết xấu hổ!" Nghe thấy đối phương nhục mạ, độc nhãn sơn tặc vẻ mặt biến đổi, ánh mắt tàn nhẫn nói: "Các ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Hừ hừ… Đã thế lão tử bắt các ngươi thưởng cho anh em trong trại vậy, huynh đệ của ta đều là lũ cầm thú, các ngươi hãy chờ đi! Ha ha…" "Ngươi, ngươi…" Ba nữ tử giận đến nói không ra lời, độc nhãn sơn tặc tiếp tục nói: "Những người này vốn là được chúng ta bảo vệ, vốn nên hướng tới Bàn Long trại chúng ta mà cung phụng, nếu không vì xú nương các ngươi giúp bọn họ phản Bàn Long trại ta, bọn họ sẽ không có kết cục náo nhiệt như hôm nay! May mà lão tử sớm để mắt tới, nếu không nói không chừng lần này lật thuyền rồi… Hắc hắc! Rốt cuộc tất cả đều là do các ngươi tự cho là hiệp nghĩa, đạo mạo ngang nhiên… Ta nhổ vào!" Nói xong độc nhãn sơn tặc quay sang bốn phía hô lên: "Các huynh đệ thu thập đồ nơi này xong thì đốt hết, đỡ phải quan tâm đến". "Đại gia không nên như thế! Đại gia khai ân, đó là chỗ duy nhất của chúng ta, xin đại gia rộng tay cho chúng ta con đường sống…" "Xin đại gia khai ân, xin đại gia khai ân!" "Xin đại gia khai ân…." Dân chúng vừa nghe sẽ thiêu hủy cả thôn, lại càng khóc rống lên, đó là tính mạng của họ, nếu đốt đi, sau này bọn họ trở thành không nhà để về. Đối diện với sự khẩn cầu như thế, độc nhãn sơn tặc có chút không nỡ, không nhịn được nói: "Đưa những người này về núi, cả đời làm trâu làm ngựa cho chúng ta…" "Ngũ đương gia nói phải lắm!" "Ha ha…" Bọn sơn tặc tùy ý cười to, ánh mắt lạnh lùng không coi tính mạng ra gì. "Các ngươi cường đạo quá mức rồi!" Nữ tử bên phải có chút không áp chế được lửa giận rốt cục tiến lên… "Tử anh không nên xúc động!" Hai người đồng bạn muốn ngăn lại, nhưng không kịp nữa. Độc nhãn sơn tặc thấy có người đi lên, âm thầm cười, tro phấn trong tay vung ra ngăn trở tầm nhìn của đối phương. Ngay sau đó quăng dây trói, vây khốn nữ tử đó lại. "Tử Anh kiên trì chút!" Hai nữ kêu lên, vung tay lợi kiếm vung lên, cuộc đánh nhau rốt cục bộc phát. "Lên cho ta!!các huynh đệ ai bắt được các nàng, lão tử thưởng cho hắn một người phụ nữ". "Ha ha…" "Hô… hô…" … Trên sơn đạo, Tiểu Hỏa đột nhiên đi chậm lại gầm lên. Nhạc Phàm nghiêng đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa dưới chân núi nổi lên lửa khói nồng đậm, không khí tựa hồ có mùi máu tanh nhàn nhạt. Tiểu Hỏa là thượng cổ mãnh thú, đối với mùi máu tanh hiển nhiên rất mẫn cảm. Vì vậy nó phi thân dễ dàng đi tới. Nhạc phàm nhíu mày lập tức theo tới. Lướt qua rừng cây, chứng kiến hết thảy mọi chuyện, Nhạc Phàm lặng người. Một thôn trang nho nhỏ tràn ngập tiiếng kêu than! Lửa đỏ hừng hực đang thiêu đốt nhà cửa! Là phẫn nộ, là khổ sở, là điên cuồng... Trong thời loạn thế chính là cá lớn nuốt cá bé, giết người để sống sót, cướp giật xuất hiện là tất nhiên, nhưng hành vi này, không thể nghi ngờ đã đụng đến chỗ đau đớn nhất trong nội tâm Nhạc Phàm. "Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!" Nhạc Phàm không cần biết nguyên nhân, cũng không cần giải thích lý do, hắn thầm nghĩ đem hết lũ sơn tặc này giết đi, giống như vãn hồi năm đó Lưu Thủy thôn bị đồ diệt… nếu thời gian có thể quay lại… Bóng trắng hiện lên, thân người bị chặt, đầu lìa máu chảy, hành vi này mang đến cho những người đang bị nạn tại đó chỗ đó sự tươi cười. "Người đến là…" Lời nói chưa dứt tên sơn tặc đã tắt thở. Mọi người đều dừng hành động, ánh mắt hội tụ tại trên người Nhạc Phàm, đó là khuôn mặt phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng, đặc biệt là sát ý trên người lan tràn ra bốn phía, bên cạnh hắn một con "chó nhỏ" kì quái hai mắt màu đỏ chấn nhiếp tâm hồn! Ba người nữ tử đứngươr một bên muốn nói điều gì, nhưng lại không thể nào nói nên lời, đó là do sự sợ hãi từ trong lòng. Độc nhãn sơn tặc nhìn đối phương từng bước tới gần, lòng phát sinh sự sợ hãi vô danh. "Ngươi là ai ? Muốn làm gì? Ta, ta là Ngũ đương gia của Bàn Long trại…" "Các ngươi đáng chết!" Nhạc phàm cắt đứt lời nói của đối phương, từng bước tiến lên. Một bước tiến lên là một đám sơn tặc ngã xuống. Huyết sắc bắt đầu bao trùm cả thôn trang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]