Thành Bình Dường nằm tại phía Tây Bắc Hà Nam, tuy là một thành nhỏ, nhưng bốn phương thông suốt, thổ ngưỡng phì nhiêu, tài nguyên cũng tương đối phong phú, hơn nữa lại thuộc trong số ít nơi tại Trung Châu (thời xưa, chỉ vùng Hà Nam ngày nay) ít có thiên tai binh loạn ảnh hưởng, được cho là nơi phồn hoa gấm vóc. Trên đường cái người đến người đi, xa thủy mã long, hai bên hàng quán lại người vào ra không ngớt, rực rỡ muôn màu khiến người thấy hoa cả mắt.
Đi vào thành, Long Tuấn, Đinh Nghị không khỏi hoài niệm. Mặc dù trước kia bọn họ cũng theo Nhạc Phàm đi đường hoang dã, nhưng giờ thật nhịn không được chua xót. Hai người nhất thời tình cảm khó kiềm chế, gắt gao mà ôm lẫn nhau.
"A Tuấn, địa phương có người thật tốt!"
"Đúng vậy, bây giờ ta mới phát hiện, thế giới thật con mẹ nó tốt đẹp… Ta nghe được hương vịt quay thật thơm".
"Ta cũng nghe tới, còn có bát bảo tiên, hồng thiêu nhục (thịt kho tàu),ma du kê (gà rang vừng)".
"Ha ha…"
Hai người thỏa thích mà cười, làm mọi người chung quanh đều ghé mắt nhìn, trong mắt có chút quái dị? Mập mờ? Tay áo run run?
Vương Sung thấy thế vội vàng vọt sang một bên, chính là sợ người khác cũng xem mình là ngu ngốc. Chỉ bất quá, bọn họ quần áo trên người không có khác nhau nhiều, nên không cách nào thoát khỏi ánh mắt khác thường nhìn mình.
"Cười cái gì mà cười hai tiểu tử ngu ngốc! Thật xấu hổ mất mặt, còn không mau đi!"
Vương Sung phẫn nộ, trực tiếp kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441470/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.