Chương trước
Chương sau
"Ca ca tóc bạc… Sư phụ…"
Một thanh âm non nớt thân thuộc xuyên thấu qua thần kinh của Nhạc Phàm, Khấu Phỉ, lập tức hai người kinh hãi tiến vào, ôm lấy chặt lấy đứa nhỏ.
Chỉ nửa ngày mà như cách mấy năm!
Bị ôm vào trong lòng, Tiểu Minh Hữu cảm nhận được rất rõ ràng sự quan tâm của đối phương. Mặc dù bản thân rất không thoải mái, nhưng nó cũng rất thích được hưởng thụ loại cảm giác ấm áp này. Nó tự thề, mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên giờ khắc này! Vĩnh viễn…
Nhạc Phàm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiểu Minh Hữu, tâm tình dần dần bình phục lại. Lúc này, hắn mới chăm chú xem xét người xa lạ đứng bên cửa sổ kia.
Người nọ mặc đồ đen, dấu vết năm tháng đã khắc sâu trên khóe mắt và vầng trán phong sương, khuôn mặt thô bản lộ ra nét tang thương, ánh mắt lợi hại như muốn xuyên thấu nhân tâm, hai khoanh trước ngực tạo nên khí thế kiêu hùng.
"Ta đã thấy qua ngươi…" Nhạc Phàm sắc mặt lạnh nhạt, phảng phất như một chút cũng không lộ ra làm cho người xa lạ mới đến cảm thấy khẩn trương.
Người áo đen khoanh tay trước ngực, gật đầu nói: "Hàng Châu núi Bình Đính, tại đại hội vũ tàng khai quang chúng ta đã gặp qua……Ngày ấy tiểu huynh đệ đi quá mau, vốn muốn cùng kết giao nhưng phải bỏ qua, thật sự đáng tiếc! Được rồi, cũng không bằng ta tự giới thiệu, Võ lâm minh Mạnh Trường Thiên, ra mắt 'Đao Si' tiền bối" Dứt lời, Mạnh Trường Thiên quay về phía Nhạc Phàm và Khấu Phỉ thủ lễ giang hồ, tỏ vẻ kính trọng.
Mạnh Trường Thiên đứng đầu Võ lâm minh!
Nhạc Phàm nao nao, nghĩ không ra đại nhân vật trụ cột trên giang hồ cũng lại xuất hiện ở nơi này.
Tiểu Minh Hữu tự nhiên đã nghe qua đại danh của Mạnh Trường Thiên, chỉ là nó vạn lần không nghĩ đến người cứu mình lại là người đứng đầu Võ lâm minh, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn ra, tay chân không biết làm gì.
Nhưng thật ra Khấu Phỉ, tựa hồ đã biết đối phương là ai, bộ dáng không để ý tới. Nghe thấy đối phương hành lễ, lão lúc này mới cười quái dị nói: "Tiểu tử kia, trước kia trông nhân phẩm của ngươi cũng không tệ lắm, ai ngờ bây giờ vì ích lợi mà thành bộ dáng như vậy, bản thân không lo tu luyện cho tốt, cả ngày cứ lo nghĩ tranh đua trên giang hồ, thật sự là làm mất mặt sư phụ 'Kiếm Thánh' của ngươi! Nếu hắn biết bộ dáng của ngươi hiện nay, người còn không lo đi tắm rửa sach sẽ đi! Hắc hắc…"
Mạnh Trường Thiên xấu hổ cười cười không phản bác, nghĩ lại, cũng chỉ có vị "Đao si" lão tiền bối này mới có tư cách gọi hắn là tiểu tử kia thôi!
"Kiếm thánh" kỳ danh Nhạc Phàm cũng không xa lạ, là đệ nhất trong giang hồ chánh đạo thập đại cao thủ, mặc dù mất tích đã hơn mười năm, nhưng trong chốn giang hồ không ai không nhớ rõ tên của hắn - "Kiếm thánh" Tiết Thiên Lan.
Thì ra "Trường Thiên nhất kiếm" Mạnh Trường Thiên chính là đồ đệ của "Kiếm thánh", bí mật này trên giang hồ người biết sợ là không nhiều lắm.
"Cảm ơn ngươi đã cứu Minh Hữu" Mặc dù biết đối phương có mục đích mà đến, Nhạc Phàm vẫn cảm tạ, cái này là nguyên tắc của hắn, ân oán phân minh.
Mạnh Trường Thiên chỉnh lại sắc mặt, ánh mắt dừng lại ở Nhạc Phàm nói: "Ta lần này tới nơi này cũng là trùng hợp, ngươi không cần cảm ơn ta. Bởi vì ta có điều kiện… Ta đến là vì sự việc Huynh đệ hội, bất quá đúng lúc thấy có ba tiểu nha đầu lại đi bắt đứa nhỏ này, liền ra tay cứu nó. Đương nhiên, ta vốn có thể đem đứa nhỏ này trở về ngay, chỉ bất quá ta lại thay đổi chủ ý…"
Nhạc Phàm tiếp nhận lời nói, thản nhiên nói: "Cho nên ngươi cố ý mang Minh Hữu đi, làm cho ta đi gây phiền toái cho Huynh đệ hội?"
"Không sai!" Mạnh Trường Thiên nói thẳng không kiêng kỵ: "Ngươi và Thiết Huyết Hội chủ Huynh đệ hội có quan hệ mật thiết, cái này đối với giang hồ mà nói không có gì là bí mật. Đối với thế lực đối địch, ta tự nhiên không hy vọng hai người mạnh ở cùng một chỗ, nhất là loại kẻ địch như ngươi. Mặc dù mục đích của ta không trong sạch, nhưng ta dù sao cũng đã cứu đứa nhỏ này, mặc dù bọn họ chưa kịp bắt cóc đứa nhỏ này, nhưng bọn họ cũng có hành vi làm ra việc đó. Cho dù ta không làm, ngươi cũng sẽ đến đó tìm kiếm, đúng không?"
Nhạc Phàm gật đầu, đối với người thản nhiên thừa nhận thủ đoạn trước mặt, ngược lại có vài phần tán thưởng. Không hổ là người đứng đầu một thế lực lớn, nhân cách bản thân có mị lực như thế, khó trách có thể đối kháng với Thiết Huyết và Huynh đệ hội.
Mạnh Trường Thiên mỉm cười, tiếp tục nói: "Ý của ta rất đơn giản, chỉ hy vọng tiểu huynh đệ đừng nhúng tay vào việc tranh đấu giữa các thế lực của chúng ta".
"Được" Nhạc Phàm trực tiếp trả lời ngược lại làm cho Mạnh Trường Thiên sửng sốt, vốn đã chuẩn bị lời nói cho thông suốt, bây giờ lại để lại trong bụng. Còn chưa để hắn kịp phục hồi tinh thần lại, đã nghe Nhạc Phàm nói tiếp: "Tranh đấu trên giang hồ ta không có hứng thú, chỉ cần Thiết Huyết còn sống là được".
Mạnh Trường Thiên cười một tràng dài nói: "Thiết Huyết mạng rất tốt, nếu không ta và Thiên hạ hội cũng không cần phải đau đầu. Tiểu huynh đệ thật là một người thẳng thắn, nếu là dứt bỏ tất cả, lão Mạnh ta rất muốn kết giao bằng hữu với ngươi… Vốn nghĩ là ở đây vài ngày, thế nhưng trong bang có việc ta phải đi rồi. Hy vọng, hy vọng chúng ta sau này gặp mặt sẽ không là địch nhân!"
Khe khẽ thở dài, Mạnh Trường Thiên hướng về hai người chắp tay từ giã, điềm nhiên rời đi.
"Tiền bối, người thích giang hồ không?"
Đợi Mạnh Trường Thiên rời đi, Nhạc Phàm không khỏi cảm khái. Trong giang hồ các mánh khóe chiến lược, ngươi lừa thì ta gạt, vì quyền thế, bao nhiêu người đã bất kể nguyên tắc và bản tâm, tranh đấu không biết mệt mỏi, không thể quay đầu, bất quá trước mắt là sương mù, trong tích tắc là gặp hung hiểm.
Khấu Phỉ nhìn ra được sự trầm trọng trong lòng Nhạc Phàm, cũng phát ra cảm khái nói: "Ta thích nhiệt huyết trên giang hồ, ta thích ân cừu trên giang hồ. Kỳ thật giang hồ không xa xôi, dưới bầu trời, không chỗ nào là không phải giang hồ, chúng ta ở trong đó cũng là bất đắc dĩ… Có lẽ đối với nhiều người mà nói, tranh đấu mới có ý nghĩa. Bọn họ thật sự hy vọng, dùng tính mạng ngắn ngủi đổi lấy ánh hào quang trong tích tắc! Ta biết ý nghĩ của tiểu huynh đệ, nhưng cũng không phải ai cũng hiểu được sự hạnh phúc bình dị".
Đúng vậy, mỗi người có sự theo đuổi khác nhau, cần gì phải á để ý đến suy nghĩ của người khác, chỉ là niềm tin bất đồng mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nhạc Phàm trong lòng trở nên sáng sủa hơn, trước kia rất nhiều điều nhìn không thấu, bây giờ cũng dần dần hiểu ra. Những điều này, phải có thời gian mới có thể tích lũy được cảm xúc, phải dùng tính mạng để lĩnh ngộ!
Đợi sau khi mọi chuyện yên ổn, Nhạc Phàm lại lên giường bắt đầu tu luyện, trong lòng hắn vẫn kiên trì với niềm tin.
"Lại đây, đồ đệ ngoan, ta dạy cho ngươi cách vận dụng khí…"
Khấu Phỉ kéo tiểu đồ đệ, hăng hái bừng bừng truyền thụ cách tu luyện cơ bản.
Cổ thành Hán Trung , ở phía Tây Nam tỉnh Thiểm Tây, bắc dựa Tần Lĩnh, nam có Ba sơn, là một địa phương xinh đẹp phì nhiêu.
Trong thành, khắp nơi đầy những sắc màu xanh đỏ, có thể nói các kiểu nhà như trăm hoa đua nở, không khí náo nhiệt biểu thị cho sự phồn hoa, trong thời loạn thế như vậy, không có mấy chỗ được như nơi này!
Mặt trời đã ngả về Tây, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Lúc này, Đông Vũ tay cầm quạt xếp, mặc áo trắng, trang phục như một vị công tử, lửng thững đi trên con đường cái rộng lớn, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, tự ngâm: "Lạc hoa thì tiết mạn chi đầu,phân phi phinh đình điệp vũ xuân。quá vãng bất tri hành nhân khách,du nhàn thắng thị thải vân thiên… Hán Trung này khí thế tuy không bằng Lạc Dương, nhưng cũng là nơi đầy hương vị. Thật là địa phương đẹp, thật sự là địa phương đẹp! Ha ha…"
Đông Vũ trông rất thư thái, thoát ly khỏi sự trói buộc của trách nhiệm với bang hội, tinh thần cả người trở nên thoải mái, đối với sự vật gì cũng cảm thấy rất hứng thú. Một chốc nhìn cái này, lát sau lại nhìn cái kia, thậm chí thấy cái gì thích mắt thì cứ mua, mệt mỏi thì ra "Thanh oản lâu" uống rượu thưởng hoa, hứng chí thì vung bút đề thơ.
"Thanh oản lâu" này chính là thanh lâu nổi tiếng nhất của thành Hán Trung, sự ôn nhu có thể so sánh với Giang Nam, thanh lâu này các nữ tử có vài phần cá tính. Trong đó có một điểm là, nam nhân mà trông không vừa mắt sẽ bị mời ra ngoài. Mà rất vừa khéo chính là, Đông Vũ tựa hồ chính là loại người đó. Bởi vì từ khi hắn vào đến giờ, ngoại trừ ông chủ đến bắt chuyện, thì không hề có cô gái xinh đẹp nào để ý đến hắn.
Chẳng lẻ bản thân mình qáu xấi xí? Hay là không đủ mị lực? Hoặc là không có tiền? Đông Vũ trong đầu nghĩ rất nhiều lý do, nâng chén lên tự cười giễu mình…
"Lão bảo…"
Đông Vũ lớn tiếng kêu, trên lầu có một trung niên nử tử trang điểm khá đậm, xinh đẹp vũ mị đi xuống lên tiếng: "Tới ngay, xin hỏi đại gia có gì phân phó?"
Liếc mắt đánh giá lão bảo một hồi, Đông Vũ vẻ mặt cười cười nói: "Chẳng lẻ các ngươi định để cho ta ngồi đây phơi nắng sao?"
Lão bảo liếc mắt đưa tình, thanh âm êm ái nói: "ÁI ui, đại gia đừng nói vậy chứ, chúng ta làm sao có thể để cho đại gia ngồi đây phơi nắng, thật là, các cô nương thật vô tâm, xin đại gia đợi một lát, đợi một lát. Hì hì…"
Đông Vũ nét tươi cười không thay đổi, cười nói: "Vị đại tỷ này, cô xem tại hạ có phải là trông rất xấu không?"
Lão bảo sửng sốt, lập tức quay lại đáp: "Đại gia cực kỳ phong độ, nếu dùng từ xấu xí để hình dung đại gia, ta nghĩ trên thế gian này tìm không ra nam nhân tuấn tú nữa".
"Ha ha, nói rất hay! Đây là thưởng cho ngươi…" Đông Vũ lấy ra một thỏi bạc cho lão bảo, tiếp tục hỏi: "Vậy đại tỷ có nghĩ là tại hạ không đủ tiền trả hay không?"
Lão bảo đang cầm bạc, khuôn mặt sáng lên nói: "Làm sao mà như vậy được! Đại gia hào phóng như thế, toàn thân quý khí, trông thế nào cũng là ông chủ có tiền".
"Nếu không phải vậy, vậy vì sao không có cô nương nào để ý đến tại hạ?" Đông Vũ thu lại vẻ tươi cười, nhìn thẳng chằm chằm vào lão bảo, giống như là nhìn một vật gì.
"Cái này… cái này, cái này nguyên do có thể là các cô nương hiện tại tâm tình không được tốt".
"Nếu như vậy, vậy ngươi sẽ bồi tiếp cho tại hạ".
Đông Vũ vung trảo, phogn tỏa mệnh môn của lão bảo, đối phương nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể ngồi xuống.
"Có người bồi tiếp thật là tốt!" Sau khi cảm khái một phen, Đông Vũ tự rót tự uống, tự bày tự làm, đối với lão bảo bên cạnh không để ý gì tới, lão bảo tức giận không thôi, nhưng lại không thể tránh đi được.
Sau một hồi, lão bảo thật sự thấy khó chịu, nhịn không được năn nỉ: "Đại gia, người cũng biết chúng ta phải làm theo sự phân phó, cần gì phải làm khó tiểu nhân vật như chúng ta".
"Không ai bồi tiếp, thật là tịch mịch" Đông Vũ lắc đầu, lại nhấp thêm một ngụm.
Chỉ chốc lát sau, trên lầu đi xuống một nữ tử y phục rực rỡ mềm mại như luồng gió mát, quay về phía Đông Vũ thi lễ nói: "Tiểu nữ tử Nguyệt Thanh, ra mắt Thiết Huyết Hội chủ. Hôm nay Hội chủ đại giá quang lâm, Thanh oản lâu nho nhỏ thật sự là thấy vinh dự".
"Thanh phong quá xử bất lưu tình,duy hữu minh nguyệt chiếu tĩnh không, nói vậy Nguyệt Thanh cô nương cũng là người tao nhã!"
"Hội chủ nói thật hay!" Nguyệt Thanh hàng mi thanh tú khẽ giãn ra.
Đông Vũ thở dài nói: "Ta cũng đã ở bên ngoài rong chơi đã nửa ngày, cũng nghĩ các ngươi tìm không được ta".
Nguyệt Thanh che miệng khẽ cười nói: "Cho dù chúng ta tìm không được Hội chủ, Hội chủ không phải là tự mình tới đây sao".
"Không nói cái này nữa, ta không muốn tranh chấp với phụ nữ. Nếu Nguyệt Thanh cô nương đã tới, vậy ngồi đây với ta đi, để người khác khỏi nghĩ rằng ta không có mị lực" Đông Vũ cười hắc hắc, đưa tay muốn kéo nữ tử nọ…
Thân thể nhẹ nhàng chợt lóe lên, Nguyệt Thanh thoát khỏi sự lôi kéo của Đông Vũ, lập tức cất tiếng thỏ thẻ nói: "Hội chủ chớ có đùa với Nguyệt Thanh… Mời cùng Nguyệt Thanh lên lầu, Vương gia đã đợi được một lúc".
Nói xong Nguyệt Thanh đi trước dẫn đường, Đông Vũ đi theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.