Rời Phượng Dương lâu, tâm tình Đông Vũ phức tạp dị thường.
Xem ra, có những thứ không phải bản thân cố gắng là có thể thay đổi được! Vận mệnh cũng như thế. Khẽ thở dài, chậm rãi bước đi trên đường cái.
Thành Lạc Dương là nơi náo nhiệt phồn hoa, chung quanh khắp nơi đều là trăm hoa đua nở, làm cho lòng người thanh thản! Đảo qua nội tâm âm u, Đông Vũ đột nhiên cảm thấy buồn phiền khó giải tỏa, không khỏi lẩm bẩm nói: "Thật ra, cuộc sống bình thường cũng không tệ. Nếu có thể lựa chọn, nói không chừng ta bây giờ đã là một tiên sinh dạy học…"
"Đã có lựa chọn, hôm nay, ta trở thành người thường cũng hay! Ha ha…" Dứt lời, Đông Vũ cất tiếng cười to, cwoif nhạo đi thẳng đến tửu lâu.
Ngày hôm đó, trên giang hồ thiếu đi một vị thiết huyết đại hào, mà tửu lâu tại Lạc Dương lại xuất hiện một đại tài tử phong lưu tiêu sái, tài hoa hơn người, hắn tự xưng là Đông Vũ tiên sinh.
Trên lầu cao Phượng Dương lầu.
Đợi Đông Vũ đi rồi, sau hậu đường chậm rãi bước ra một người hắc bào mang mặt nạ bạc.
"Hội chủ Huynh đệ hội này thật sự là một người thú vị".
"Nô Kiều bái kiến Lâu chủ" Nô Kiều vội vàng đứng dậy đón, trát nheo mắt cười nói: "Thiết Huyết này quả thật là người khó đoán, hắn thật khác biệt với những giang hồ kiêu hùng, uy mà không lộ, trí mà không hiện. Nếu cho hắn một ít thời gian, giang hồ rất khó mà giữ được hắn".
Lâu chủ trêu chọc nói: "Phải không vậy? Ngươi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441419/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.