"Đánh cuộc?!"
Mọi người không rõ Đa Nhĩ Cổn muốn điều gì, lại muốn đánh cuộc với Địch Thu Nhiên.
Địch Thu Nhiên trầm giọng nói: "Thật sự muốn đánh cuộc?"
"Không sai, ngươi hoặc là binh lính của ngươi đều có thể tham gia. Chỉ cần có thể thắng Quốc sư chúng ta, muốn bảo vật gì cứ nói thẳng. Nếu các ngươi thua, phải đem 'Thánh Dạ Minh Châu' trả lại cho tộc ta, thế nào?"
Đa Nhĩ Cổn hiểu được, chỉ có cách làm cho Địch Thu Nhiên đáp ứng để hai bên tái đấu một lần nữa, thì mới có thể làm hạ xuống lửa giận của mọi người trong tộc, làm cho mọi người tin tưởng trở lại, cho nên cuộc đấu này phải được tiến hành. Đương nhiên, bọn họ cho tới bây giờ không hề nghĩ tới Quốc sư Vũ Văn Trường Sanh của mình có khả năng thất bại trước người Hán. Mặc dù biểu hiện vừa rồi của Nhạc Phàm không phải là thực lực bình thường, mặc dù Địch Thu Nhiên trong quân đội là chiến thần, cũng không có thể làm ảnh hưởng sự tin tưởng của bọn họ đối với Quốc sư.
Địch Thu Nhiên không thể làm gì khác ngoài việc cười, vừa rồi đã chiếm tiện nghi cần gì phải tham gia.
Đang muốn nói lời từ chối, Đa Nhĩ Cổn lập tức hướng về phía Hoàng Thái Cực nháy mắt nói: "Hoàng huynh, lần trước sứ giả của chúng ta cùng dũng sĩ lên kinh đô nghị hòa, không phải từ Hoàng đế người Hán đã được một vật sao? Vừa lúc là cũng trong một trận đánh cuộc, nếu chúng ta thua, vậy hãy trả lại cho bọn hắn, không biết Hoàng huynh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441403/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.