Mộ phong thê thê lãnh tâm hàn,
Lạc tuyết kinh trần như khinh yên
Hồi thiên cộng dữ bà sa vũ,
Hoa khai thì tiết mãn chi đầu
Gió chiều buồn bã tâm lạnh lẽo
Tuyết trắng nhẹ rơi sương khói mờ
Tự do bay lượn cùng trời đất
Hoa nở phải chăng xuân đến rồi.
(huntercd dịch)
Tại Phong Lâm trấn…
Nhạc Phàm đứng tại "Phong Lâm đình", nhìn tuyết rơi, bay lượn khắp trời, tâm sự cũng vì thế mà miên man…
Từ vui mừng cho đến bi thương, từ hy vọng cho đến mất mát, vận mệnh có thể thay đổi cái gì? Còn cừu hận, cũng chưa từng buông thả được, một mạch cho đến bây giờ, trả được cừu hận, trong lòng mình còn có cái gì?
Rút sáo trúc ra, Nhạc Phàm nắm chặt trong tay, cảm khái tận trong đáy lòng…
Tiếng sáo thổi lên, vang vọng cả đêm tối.
Phảng phất như cả bầu trời đêm cũng buồn bã, nói lại tiếng lòng của thiên địa… Nỗi nhớ không tên, trăm chuyển ngàn biến không biết đang ở phương nào…
"Tích…"
Tiếng sáo dừng lại, vừa đúng nửa khúc.
Buồn bả đau thương, Nhạc Phàm cảm thấy có người đi tới, có chút run sợ, sau đó lặng yên mà rời đi…
Bây giờ đối với hắn, cần phải trầm tĩnh!
Nhạc Phàm vừa mới đi không lâu, bóng người thoáng hiện, Trần Hương xuất hiện trong đình.
"Đi rồi!? Hắn sao lại thổi có một nửa đã đi rồi? Chẳng lẻ phát hiện ta tới?" Trần Hương trong đầu nghi hoặc, nhìn cả một vùng tuyết trắng chung quanh một chút, không có dấu chân nào, cũng không có lưu lại một chút dấu vết, "Vô ngân"(*) hai chữ không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441387/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.