Trong động quật thần bí, lão giả không ngừng thúc dục chú pháp, dùng hắc khí bao vây tượng gỗ, trên lộ ra nét cười hung tàn. Mà trên mặt hắn vì chịu nhiều loại độc nên có vẻ dữ tợn, quỉ dị, xấuí vô cùng.
"Lý Nhạc Phàm, cả đời ngươi phải làm nô dịch của ta thôi! Ha ha…"
Đang lúc lão giả đắc ý, tượng gỗ bỗng nhiên phát ra ánh sáng, đem hắc khí xung quanh toàn bộ xua tan.
"Không! Không có khả năng, như thế nào có thể như vậy? Như thế nào lại vậy? Chẳng lẽ có cao nhân giúp hắn? Không…" Lão giả thống khổ tru lên.
Sau khi bình phục tâm tình hắn mới lạnh lùng nói: "Hừ! Mặc kệ là ai, dám đấu pháp với ta sao? Ta muốn các ngươi không được chết cho tử tế! Tất cả đều phải chết…" Dứt lời liền bắt lấy một đám độc xà, chặt đầu chúng, đem máu phun lên tượng gỗ…
Hắc khí tăng vọt, nhưng vẫn không áp chế được quang mang chói mắt của tượng gỗ!
"Tức chết ta mất! Tức chết ta mất! A..."
Lão già tức giận kêu lên oa oa, cắn mạnh chót lưỡi, đem máu phun lên tay, sau đó chụp vào tượng gỗ.
"Tinh tinh…" Bàn tay chạm vào tượng gỗ không ngừng rung động.
Quang mang không giảm, hắc vụ tiêu tán!
"Bùng…"
Tượng gỗ vỡ ra, phát ra âm thanh chấn động, đẩy bắn lão giả bay vào vách núi. Mà tế đàn cũng hóa thành bụi phấn!
"Phụt…" Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, lần này không phải do làm phép phun máu mà là do trọng thương, nằm trên mặt đất suy yếu đến co quắp người lại!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441362/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.