Khi một người đang tuyệt vọng, thường thường hy vọng sẽ vô cùng lớn. Nếu mà nói, bóng lưng là bình thường, đó là bởi vì nó cũng đơn giản như những người khác. Nhưng khi nguy hiểm trước mắt, nó lại chắn trước mắt, ngăn trở hết thảy tất cả sợ hãi, bóng lưng này không thể nghi ngờ quả thật rất lớn. Bởi vì nó đại biểu cho hy vọng…
Mà người trước mắt Tạ Tiểu Thanh, hắn chính là hy vọng.
Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện, phá tan áp lực mà hai người Phong Dã mang đến, làm cho tinh thần của mọi người chung quanh chấn động.
"Sao lại là hắn?" Hình Trọng thì thào tự nói, khiến cho Hình Nhược Yên chú ý, vì vậy nàng tiến lên hỏi: "Cha biết hắn sao?"
Hình Trọng gật đầu không nói, thần sắc có vẻ hơi trầm trọng.
Ba Hùng phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhìn về phía Phong Dã, thấp giọng nói: "Lão đại, người có thấy tiểu tử vừa rồi xuất hiện như thế nào không?"
"Không có. Người này ta cũng nhìn không thấu!" Phong Dã lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống phía dưới.
"Lão đại, vậy chúng ta…"
"Đi, trước tiên đi xuống rồi hãy nói".
Hai người chậm rãi hạ xuống, đi tới phía sau Nhạc Phàm, Phong Dã chắp tay hỏi: "Xin hỏi các hạ là người phương nào?"
Nhạc Phàm không quay đầu lại, cũng không đáp lời, chỉ là đang lau nước mắt cho tiểu cô nương.
"Đại ca ca, ta, cha ta…" Tạ Tiểu Thanh nghẹn ngào, sụm xuống trên người Nhạc Phàm. Thân thể sợ hãi run rẩy, không biết là kích động hay sợ hãi. Dù sao, nàng cũng chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441358/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.