Trên đường Nam hạ, Nhạc Phàm ngựa phi nước đại, Thi Bích Dao nói như thế nào cũng không nghe, sắp tức đến không chịu nổi.
Ban đêm, bầu trời trên cao không thấy chút ánh sáng nào, chỉ thấy mây đen, khí trời âm trầm, không khí ẩm ướt, biểu thị sắp có mưa to.
Trong núi hoang có ánh lửa lóe ra, xa xa nhìn lại, giống như một chút ánh huỳnh quang của một con trùng nhỏ.
Bên trong sơn động, Thi Bích Dao chịu khổng nổi mùi bùn nồng đậm, oán giận nói: "Lý Nhạc Phàm, cũng là do ngươi. Cho dù báo thù cũng không cần phải như vậy! Người của Thái gia có chạy đi đâu đâu. Nếu là ngươi nghe ta nói, tới trấn nhỏ phía trước nghỉ ngơi một đêm, chúng ta cũng không cần phải ở tại cái nơi núi non hoang vắng này. Ngươi xem, ở đây chỗ nào cũng dơ dáy, còn có nhiều sâu bọ nữa chứ…"
Thi Bích Dao không ngừng oán thán, Nhạc Phàm như không có nghe thấy, tiếp tục sửa sang lại nệm cỏ trên mặt đất. Sau đó liền ngồi xuống tu luyện, hoàn toàn xem như người khác không có tồn tại.
Thi Bích Dao nổi cơn, hét lên: "Lý Nhạc Phàm, ngươi ngủ như vậy, còn ta ngủ nơi nào?"
"Ê! Sao lại không nói lời gì vậy, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không, có phong độ không vậy?"
Quay đi quay lại cũng đã nửa đêm, Thi Bích Dao rốt cục cũng đã ngủ, hay nói cách khác là mệt quá nên đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đám lửa đã thành tro, Thi Bích Dao chậm rãi mở hai mắt, trên đầu vẫn là vách sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441352/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.