Đỉnh Kiếm Ngưng Phong gió lạnh không ngừng, mây trắng chậm trôi rồi biến mất, phảng phất như mang đi cái gì đó.
Bỗng nhiên, một tiếng sáo du dương vọng lại trong không gian, như từ xa xôi vọng lại…
Nhạc Phàm ngồi trên phiến đá, nhìn chân trời ở phương xa, không phải chết lặng đi cũng không phải là vô tình, mà đó là một loại cảm thụ sự cô độc, nó có thể làm dịu đi nộ hoả trong tâm linh.
"…" Tiếng sáo dừng lại, cũng chỉ là một khúc nhạc đó mà thôi.
Khúc nhạc này chính là do Nhã nhi dạy cho, Nhạc Phàm thế nào mà không thuộc? Chỉ là hắn lựa chọn muốn quên đi mà thôi! Có lẽ, chỉ có như thế mới nhớ kỹ, chỉ có thế mới vĩnh viễn tấu khúc nhạc đó lên mà không có ngày kết thúc.
Bởi vậy, khúc nhạc này mới gọi là "Bách niên"…
Nhạc Phàm buồn bả một lúc lâu mới thu lại tâm tình, lẩm bẩm nói: "Đã hơn nửa tháng, thời gian qua thật nhanh!"
Những ngày qua, dưới sự điều trị tỉ mỉ của Nhạc Phàm, Tô Phóng Hào cùng Thiết Cường đã khôi phục khỏe mạnh, việc dạy Thiết Nam cũng đã có đường lối,không cần hắn tự thân đốc thúc.
Hằng đêm nghiên cứu "Kỳ kinh" thuật, nhàn hạ vô sự hắn thường hay lên đỉnh Kiếm Ngưng Phong này, hấp thụ khí thiên địa, cố gắng khôi phục lại linh khiếu, khôi phục lại nguyên khí trong cơ thể.
Nghĩ lại người cũng như là nhạc khúc, mặc dù chỉ là một nửa… cho dù là thần ở phía trước, cũng không nắm bắt được nó…
Cuộc sống nơi này an bình hài hòa, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441336/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.